Lão bằng hữu? Lão bằng hữu của mình cũng không nhiều lắm, trong đó để cho Harry kinh hoàng cảng không có mấy người, Đỗ Trần mơ hồ nghĩ tới là ai, cấp Harry một ánh mắt giúp hắn trấn tĩnh, Đỗ Trần ý bảo hắn chứng thập đáp án của mình.
Harry hung hăng nắm bóp cái mũi, nói thầm:
- Loại mùi này hẳn là không thể nhầm, nhất định là hắn.
Nói tuy như vậy, nhưng Harry trong lòng không ngừng suy nghĩ, không muốn trước mặt chủ nhân phạm vào sai lầm ngớ ngẩn, hắn mạnh mẽ nắm lấy Andy, thấp giọng nói vào tai hắn:
- Khứu giác của ngươi so với ta chỉ kém chút, hơn nữa ngươi càng hiểu rõ người kia so với ta! Vậy, ngươi hẳn là cũng phát hiện ra ai tới.
Andy đang ngủ, mơ mơ màng màng đi theo sau Harry, bị bắt lấy, hắn sửng sốt chốc lát, nói thầm:
- A, đại nhân Harry, ngươi không thể đối đãi với một tuyết lang quý tộc có giấc mộng, có khẩu vị... a, được rồi, ta ngửi một chút...
Khiếp sợ tách ra khỏi Alex, đầu ngón tay móc từ lỗ mũi ra hai dòng nước, hắn hít sâu một hơi:
- Hô... đáng chết, là hắn, ta muốn giết hắn.
Andy nhất thời giận dữ, hung dữ hẳn lên, tứ chi đứng thẳng dậy, liền muốn tìm kẻ kia tính sổ.
Nhưng liền tiếp đó, hắn ngẩng đầu cười nói:
- Ách, nếu có thể, chủ nhân, chúng ta ăn đã rồi tìm hắn tính sổ a! Cái bụng Andy so với báo thù trọng yếu hơn...
Harry lập tức cầm bản nhân chuyên đánh vào đầu Andy, cười hì hì cúc cung với chủ nhân:
- Chủ nhân tôn quý, vừa rồi Harry còn có chút không dám xác định, nhưng có sự hiệp trợ của Andy, ta dám khẳng định, lão bằng hữu của ngài, thần tứ bá tước Brockman đại nhân ở ngay phụ cận.
Tiếp đó, hắn cười hề hề, vì cầu bảo hiểm, mà vừa rồi nguyên nhân không dám xác định là Brockman cũng nói ra:
- Chủ nhân, mùi vị của Brockman hình như không giống trước kia. Ách, là có chút khác biệt rất nhỏ, hơn nữa bên người hắn còn có mùi máu tươi phi thường nồng hậu, dưới sự che dấu của mùi máu này, người hầu trung thành nhất của ngài suýt nữa không ngửi được mùi vị của hắn, bất quá, chỉ cần mùi máu hoàn toàn lưu động, thì không có khả năng tránh được cái mũi của Tuyết Bỉ nhân.
- Mùi máu tươi nồng đậm sao... chẳng lẽ gần đây Brockman giết qua không ít người?
Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, vỗ đầu vai Porter:
- Nhiệm vụ của ngươi cùng Harry thay đổi một chút, ngươi ở chỗ này coi sóc Chesini, Harry theo ta đi gặp lão bằng hữu.
Nói xong, Đỗ Trần từ trong túi của Alex lấy ra mấy gói thức ăn giao cho Porter. Ghé tai nói công đạo với Chesini một phen, nhất thời, Porter trắng mắt, cổ quái nhìn chằm chằm Đỗ Trần:
- Dùng việc không thể làm nam nhân uy hiếp một hài tử, ngươi làm sao nghĩ ra một biện pháp ác độc như vậy?
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện, Porter trong khi trắng mắt thì hai con mắt to sau cái kính dài linh mẫn chớp động, hắn cười cười, cười rất xấu, kè tai thấp giọng nói:
- Tất cả mọi người là nam nhân, ngươi hẳn là rõ biện pháp này dụng thật là tốt chứ...
Hắn ghé miệng, nói mấy chuyện cười mập mờ của nam nhân.
Porter cúi đầu, phất tay khó chịu nói:
- Đừng nói nữa, mau đi làm chính sự đi.
Nàng nghĩ thầm rằng, nam nhân, cũng quả nhiên không phải thứ tốt, ngày thường Francis ôn văn nho nhã, sao lại khi nói chuyện này lại trở thành xấu như vậy?
Cùng Harry đi trước, Đỗ Trần trong lòng còn cảm thấy là lạ, từ khi rời đấu thần đảo, Porter hình như thay đổi rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác... rất hoạt bát, sáng sủa.
Đi qua các con đường, Harry theo mùi, như chó dẫn đường đưa Đỗ Trần tới trước một giáo đường rách nát trong một con đường nhỏ, giáo đường thuộc thánh giáo này giờ phút này đang cấp phát lương thực chẩn tai, người ra vào tấp nập, nhưng thật ra rất trật tự.
- Chủ nhân, Brockman ở ngay phía trước.
Harry dừng chân, chỉ vào mấy người xa xa run giọng nói, hắn trong lòng đang e ngại Brockman.
Đỗ Trần gật gật đầu, đúng vậy, phía trước hơn mười thước, bóng lưng Brockman rõ ràng, hắn cùng mấy người hình dáng cổ quái đang đánh một cỗ xe, đang chậm rãi chạy đi. Chính mình tuyệt sẽ không nhận lầm vị “Lão bằng hữu” này! Ánh mắt chăm chú, Dịch Cốt ở phía sau thấy thần thái của Đỗ Trần, trong lòng thầm nghĩ, thiếu gia tiếp thu ý kiến của Bác Bì - đáng chết liền giết! Ai, xem ra Bác Bì có lực ảnh hưởng với thiếu gia hơn mình a.
Bất quá, Brockman đích xác đáng chết, New Zealand bị tẩy kiếp, bình dân phụ nữ tử vong quá ngàn, hết lần này tới lần khác, trên người Brockman tràn ngập mùi máu tươi xuất hiện trong cảng New Zealand, lại liên hệ với thân phận cùng bối cảnh của Brockman, điều này sáng tỏ cái gì chứ, sợ rằng tiểu hài tử đều sẽ có chút liên tưởng phẫn nộ.
Ít nhất Brockman là nghi phạm tẩy kiếp cảng New Zealand.
Brockman sắp biến mất tại góc rẽ cuối đường, Đỗ Trần sắc mặt âm lãnh đổi thành uể oải cười khổ, hắn ôm Alex đi nhanh vài bước, đuổi theo Brockman, đưa tay lên muốn vỗ vai hắn chào hỏi.
Đột nhiên, Brockman xoay người nhìn thẳng Đỗ Trần, lùi một bước, lạnh nhạt nói:
- Các hạ muốn làm gì?
Nói xong, hai tay hắn cho vào trong tay áo, thần sắc đề phòng, nhìn hình dáng, chỉ cần một lời bất hòa liền cùng Đỗ Trần động thủ trên đường.
Đồng thời, mấy kẻ hình dáng cổ quái bên người hắn cũng lưu tâm đánh giá Đỗ Trần, dưới chân di dộng, ẩn ẩn muốn xông tới.
- A? Khiêu khích sao.
Đại cao thủ Alex vén tay áo, lỗ mũi hếch lên tận trời, khóe mắt dư quang quét qua mấy người.
Brockman liếc mắt nhìn Alex, tựa hồ chưa bao giờ gặp qua đại cao thủ xú thí như vậy, ngược lại phì cười:
- Tiểu tử kia rất thú vị.
Đỗ Trần sửng sốt, lập tức giao Alex cho Dịch Cốt, ngạc nhiên nói:
- Bằng hữu của ta, ngươi không nhận ra ta sao?
Đánh giá Brockman một chút, đúng vậy, tóc vàng mắt xanh, da tay trắng hồng, vóc người cao ngất, ngọai trừ khí độ có vài tia tàn nhẫn cùng bạo lệ, hắn tuyệt đối là thần tứ bá tước đại nhân có phong độ kia.
- Chúng ta quen nhau sao?
Brockman trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn Đỗ Trần một chút, dĩ vãng Brockman dù thực lực cường đại, nhưng luôn giữ phong độ quý tộc, tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt thất lễ bực này nhìn mình.
Được rồi, Brockman bên người còn không có tiểu hài tử, chẳng lẽ, hắn không đến đây cùng tiểu thú Seattle Hohmann sao?
- Chúng ta đương nhiên quen biết, thần tứ bá tước thân ái các hạ, bạn tốt của ta, Brockman tiên sinh.
Đỗ Trần vừa nói vừa đánh giá phản ứng của Brockman.
Brockman nhíu mày, thời gian quá ngắn, lại cười:
- Ha ha, nguyên lai là bằng hữu trước kia của ta, thật sự xin lỗi.
Hắn chỉ chỉ đầu mình:
- Ta gần đây bị trọng thương, quên rất nhiều chuyện, ngài là...
Hắn rất “quý tộc” hỏi, mặt khác, mấy người đi theo cũng thần thái hòa hoãn, cười ha ha gật đầu với Đỗ Trần.
- Trời ạ, ngài mất trí nhớ sao? Thật không tốt a, lúc trước chúng ta...
Đỗ Trần hàn huyên phu diễn, tâm nhiệm lại nhanh chóng suy nghĩ, Brockman thật sự mất trí nhớ sao, hay là cố ý làm bộ không nhận ra mình?
Thân phận mình cũng không có lộ ra trong tổ chức thần bí kia, hắn không cần phải làm bộ nhận ra mình, chẳng lẽ trên người Brockman xảy ra sự tình gì?
Nghĩ vậy, Đỗ Trần kết thúc bài an ủi, tiếc hận nói:
- Ai, không thể tưởng ngươi ngay cả Chels không nhận ra.
- Tên ngài là Chels sao? A, hết sức xin lỗi, ta thật sự không rõ lắm.
Brockman khiểm ý cúi mình, lại hỏi:
- Vậy vài vị bên người ngài cũng là bằng hữu trước kia sao?
Hoàn nhìn mấy người sau lưng Đỗ Trần, đôi mắt hạ xuống Dịch Cốt, một tia tình quái dị đều không có, tựa hồ, hắn thật sự không rõ chuyện trước kia.
Đỗ Trần vuốt mũi, biên tạo cho mọi người một cái lai lịch, trộm đánh giá Brockman, chờ đến khi hắn xác định, Brockman ít nhất trên biểu hiện đến hình dáng là thật không nhận ra những người này, hắn trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Brockman ảo não nhún vai:
- Ai, nói thật đi, ta cũng là mấy ngày trước gặp phải mấy vị bằng hữu này...
Hắn chỉ chỉ mấy người bên người:
- Mới biết ta trước kia tên là Brockman. Tiên sinh Chels, ngài rất hiểu rõ ta trước kia sao? Có thể nói cho ta một chút chuyện trước kia không? A, bây giờ tửu lâu trong cảng còn không có buôn bán, không bằng chúng ta tới nơi ở của chúng ta một chút a.
Đỗ Trần cười nói:
- Như vậy cũng tốt, ta phi thường nguyện ý nói cho ngươi biết hết thảy, đi, chúng ta trên đường nói.
- Tốt, chúng ta nói trên đường.
Một trăm lần thử, Brockman chẳng biết là quên thật hay là lừa người tới cảnh giới cực đạo, cũng không có lưu lại cho Đỗ Trần một tia sơ hở, thậm chí Đỗ Trần hàm hồ nhắc tới chuyện ba đầu mẫu bạo long núi Mi Geilie, chuyện thương đau nhất của thần tứ bá tước, nhưng nhân gia trên mặt cũng không có chút biến hóa.
Tại đại hạp cốc Auerbach, Brockman chính vì vậy mà bị Sonatta chọc giận, giết chết đấu thần tùy tùng để hả giận.
Brockman mỉm cười đi trước dẫn đường, giờ phút này đại tai qua đi, lưu dân cùng khất cái rất nhiều, không bao lâu, tiếng chuông giáo đường vang lên, ý nghĩa của tiếng chuông là thời gian phát lương thực chẩn tai kết thúc, người dân đang đứng chờ lĩnh lương thục trước giáo đường bối rối đứng lên, đều nhanh chóng rời đi, không cẩn thận mấy tên khất cái quỳ trước trước mặt mọi người, mùi hôi thối nồng nặc.
Brockman nhướng mày:
- Cút ngay.
Phất tay liền cách không đánh tên khất cái ngã xuống.
Đỗ Trần khẽ cau mày, thầm nói, Brockman xuống tay thật không tính là ngoan độc, đối phó với một tên khất cái, lại đánh gẫy chân sao?
Trước kia Brockman hẳn là không như thế, hắn hẳn cho rằng, tên khất cái quá ti tiện, động thủ với tên khát cái là mất thân phận.
- Hừ, tên khất cái đáng chết!
Brockman mắng một câu, lại cười với Đỗ Trần, giờ phút này, hắn nhìn qua không khác gì bọn tiểu quý tộc hỗn đản tại thành St.. John... nhưng mắt có tia âm lệ, làm cho người ta phi thường không thoải mái.