Trăng đã lên giữa đỉnh, Thomas uống đã khá nhiều, hai mắt đỏ lên như xuất huyết, hắn lúc này vừa kéo Ariza lại, vừa nói:
- Thật không hổ là con trai của Thiên đao, nào, chúng ta mang bình lớn ra.
Ariza cũng say, gục gặc đầu nói:
- Thiếu gia thật lợi hại, mặt còn không đỏ lên.
Đỗ Trần mỉm cười, đột nhiên chỉ vào trướng bồng bên ngoài cả kinh nói:
- Nhìn kìa, đĩa bay.
- Đĩa bay? Cái gì thế?
- Thiếu gia, đĩa bay là vật gì vậy!
Hai gã say dìu nhau ra cửa, mông lung nhìn ra ngoài trướng, bầu trời lúc này ngay cả quỷ ảnh cũng không có, phía sau họ bỗng nghe có thanh âm đổ xuống, Thomas quay lại, cười to:
- Ariza huynh đệ, ngươi còn nói thiếu gia ngươi lợi hại, nhìn xem, hắn say rồi, còn ngã xuống đất.
Ariza trừng con mắt, đánh giá Đỗ Trần đang say một chút, đẩy một hồi cũng không tỉnh, lắc đầu:
- Thiếu gia tửu lượng không thể say được, thôi Thomas, chúng ta uống tiếp đi.
- Đông!
Hai bình rượu chạm vào nhau, một đóa tiểu hoa sen lúc này lén lút từ khe hở bay ra ngoài.
Mà Đỗ Tư lúc này cứng ngắc giả mạo Đỗ Trần đang say rượu.
Đối với Giáo hoàng thực lực có chút lo lắng, Đỗ Trần không từ cửa lớn đi ra mà là đi đường xa, từ phía tây Thiên Mục lâm đến gần Thấm Thủy Vân Kỳ ở Nguyệt hồ.
Một mặt phi hành, Đỗ Trần bắt đầu chuẩn bị cho “chức nghiệp”, bắt đầu sửa sang lại hoa sen, sắp xếp chỗ cho đồ lấy được. Đây là thói quen nghề nghiệp của Đỗ Trần, hơn nữa, hắn còn có chút việc khác phải chuẩn bị.
Chỉ một lát sau, tay Đỗ Trần đã có một giường lớn cho trẻ con, trải nhung lụa, thủy tinh giá...
Nhìn chiếc giường trẻ con, Đỗ Trần không nhịn được cười nói:
- Cái này là do hai năm chiếu cố tiểu Bối Bối cùng Alex, dù chẳng có trường lớp, ít ra cũng là một ba ba có tiêu chuẩn nhất định.
Hắn cũng chuẩn bị sẵn bình sữa, đồ chơi, thức ăn ở trên giường. Sau đó, đưa giường trẻ con vào hoa sen, bắt đầu đi thu thập...
- Đinh!
Đỗ Trần xuất ra một đồ vật.
“Đây là của Constantine” Đỗ Trần cầm lấy đồ vật nhìn 1 lúc, lúc Dịch Cốt giam cầm Constantine, đồ vật của phản nghịch cự long tự nhiên thành chiến lợi phẩm của Đỗ Trần, bất qua rất tiếc bên trong ngoại trừ nửa khối Đồ Lạp Mỗ chi tinh cũng không có nhiều đồ vật giá trị lắm.
Bây giờ nửa khối Đồ Lạp Mỗ chi tinh này vốn nguy hiểm đưa cho Đỗ Tư giữ, mà một kiện Đỗ Trần cảm thấy hứng thú, chính là pho tượng thủy tinh hồng long này.
Pho tượng chỉ bằng nắm tay trẻ con nhưng trông rất sống động, hồng long nọ thần thái thanh tú đoan trang, nhưng tại lưng hồng long cắm 1 thanh kiếm, thẳng vào tim...
Constantine sống thực vật nên không có khả năng nói cho Đỗ Trần biết hồng long này đại biểu cho việc hắn 1 đời chuyển từ thần thánh long sang phản nghịch! Có điều, Đỗ Trần cũng không hứng thú biết, nó bây giờ là một trong những món đồ chơi tiểu Bối Bối thích nhất.
Đỗ Trần đã đi đến phụ cận Thấm Thủy Vân Kỳ.
Một đoàn vụ khí mông lung, không thấy rõ tình hình bên trong thấm thủy, Đỗ Trần đi vòng quanh Vân Kỳ, bắt đầu phân tích kết cấu của thánh khí thập cấp này...
Đỗ Trần lý luận về thánh khí - Thánh khí cùng đấu thần liên lạc đến từ khí hồn và đấu hồn, chỉ cần nhận định chuẩn vị trí khí hồn của Vân Kỳ, hơn nữa không đụng vào nó, hoàn toàn có thể tại lúc Thấm Thủy Thần Sứ ngủ mà hủy đi thập cấp thánh khí này, đương nhiên, lí luận này chỉ áp dụng được với hắn.
Đối với tước đoạt thánh khí, cái này mới là mục đích tồn tại lớn nhất của Đỗ Trần tại đấu thần thế giới.
Chỉ trong chốc lát, Đỗ Trần từ vị trí cột cờ phán đoán kết cấu của Vân Kỳ. Nó không thẹn là thập cấp thánh khí, bên trong cấu trúc khóa nếu dùng từ ngữ chuyên môn của Đỗ Trần mà nói, chính là “Nhị thập bát linh càn khôn hồi toàn tỏa”. Ở đạo môn kiếp trước của hắn, cũng không có mấy người có khả năng mở được!
Đỗ Trần hừ nhẹ một tiếng đi tới! Bởi vì đối với kỹ xảo của “Nhị thập bát linh càn khôn hồi toàn tỏa”, hắn kiếp trước năm 18 tuổi đã hoàn thành xong, đối với Đỗ Trần mà nói, thật đơn giản, rất đơn giản!
Động tác của hắn nhẹ nhàng và mềm mại, Liên Hoa khí tức thu liễm, Liên Hoa của Đỗ Trần lúc này có thể so sánh với muỗi, mặc dù thật có muỗi bay đến thì thanh âm so với hắn còn to hơn! Bởi vì kỹ thuật của Đỗ Trần đã đạt đến mức hoàn mỹ, vô thanh vô tức!
Nguyệt hồ hoàn toàn yên tĩnh, Giáo Hoàng không biết chuyện nơi này, Long thần cũng không phát hiện, thậm chí ngay cả Thấm Thủy Thần Sứ cũng đang phát ra tiếng ngáy nhẹ...
Nhưng!!!
Bác Bì đã nói qua, hoa sen của ngươi có thể giấu được thiên hạ, nhưng không thể gạt được dị chủng Tyre thú
- Ba ba, có người đến!
Tại bên trong Thấm Thủy Vân Kỳ, thần sứ doanh địa, nhân lúc thần sứ ngủ say, Brockman lúc này nghe con mình thông qua đấu hồn truyền đến trong lòng kinh hãi ”Có người đến, nhưng không ai phát hiện ra, vậy người đến cũng là cao thủ a”.
Brockman lập tức lạnh lùng cười, thông qua đấu hồn nói:
- Hohmann, người đó thực lực thế nào?
- Hohmann hoàn toàn không cảm ứng được đấu khí của hắn, chỉ có thể từ biến hóa của khí lưu phụ cận phát hiện hắn đến. Cha, người nọ quá lợi hại, nếu không nhất thiết thì chúng ta không nên trêu hắn, thật đáng sợ.
Hohmann bỗng kinh hoàng:
- Cha, hắn không phải từ khe hở kia tiến đến, hắn là đang ở cổng!
Cổng của thập cấp thánh khí Thấm Thủy Vân Kỳ!
Sắc mặt Brockman nhất thời trắng bệch, khẽ cắn môi, ánh mắt nhanh chóng đảo qua doanh địa thấm thủy.
Tại cột cờ trung tâm, bốn trướng bồng tạo thành bốn góc, trên cột cờ là nơi 13 cô bé bị thu thập đang ngủ, mà bốn tòa trướng bồng là nơi ở Donna và Thấm Thủy Thần Sứ, Brockman giờ này đang đứng ở trướng bồng của Donna, sưu tầm bản đồ vào thấm thủy mệnh môn.
Nhưng là Brockman tìm đã ba lần vẫn không được.
Đỗ Trần vừa lúc đang ở phía trên trướng bồng của Donna, mở ra 1 lỗ hổng bé bằng móng tay, không dễ bị phát giác, nhưng cũng đủ để hắn phi hành Liên Hoa vào!
- Đáng chết thật! Ta tìm nhiều lần, bản đồ...
Hohmann nắm chặt cha hắn:
- Trước tiên chúng ta tránh một chút.
Brockman không dám cùng cao thủ có thể cưỡng gian thập cấp thánh khí tranh phong liền hóa thành lam thủy, nằm ở một góc trướng bồng Donna!
Tiếp theo, Brockman thấy được một cảnh suốt đời không quên được
Theo lời Hohmann, Brockman chú ý đến một đóa sen nhỏ màu vàng, nhưng giờ phút này lờ mờ không có ánh sáng, chỉ bằng con muỗi. Đóa sen này lặng lẽ đi vào trong trướng bồng, đi đến chỗ hành lí, sau đó hành lí bỗng vô thanh vô tức biến mất...
Tiếp theo, đồ vật của Thấm Thủy Thấn Sứ, lương thực... hết thảy đều bị lấy đi!
Lấy đi tất cả mọi thứ, cũng là một kỹ xảo trong ăn trộm, lấy 1 đồ vật là tố cáo động cơ của mình, còn lấy đi tất cả... a a... các ngươi chậm rãi cứ điều tra đi!
Lúc này Brockman choáng váng!
- Ba ba...mặt trước, phía trên...
Hohmann cũng ngốc trệ kêu lên
Brockman lúc này là khối lam thủy, không ngẩng lên, thần niệm chuyển liền thấy... trướng bồng vốn không biết làm bằng vật gì, có công năng phòng ngự lớn, đang bị người kia khe khẽ cuốn lên, từ từ biến mất.
Cuối cùng, một tòa trướng bồng lớn, chỉ còn lại trên mặt đất Donna đang ngủ.
- Trời ạ, nghệ thuật quá hoàn mỹ, có khả năng cao nhã đến thế này sao?
Brockman thì thào sợ hãi “Không thể nào...”
Hắn cơ hồ không dám tin vào mắt mình. Donna, tại phía sau của Donna, thân thể hơi nhích nhẹ, cách mặt đất 1 móng tay, sau đó khi nàng hạ xuống tấm thảm cũng không thấy đâu.
Chậm rãi thả Donna ra, Đỗ Trần lau mồ hôi lạnh, động tác vừa rồi của hắn là cố hết sức, Donna dù sao cũng là bát cấp đấu thần, trộm cả tấm thảm phải cực kì cẩn thận, nhưng Đỗ Trần tài cao gan lớn, thừa dịp Donna xoay người dùng công phu nâng nàng lên, trộm đi tấm thảm, sau đó trả Donna về chỗ cũ.
Rất hài lòng, Đỗ Trần liếc 1 cái, trướng bồng ngoài Donna, còn có 1 vũng nước... Chẳng lẽ Donna ban đêm không ra ngoài mà giải quyết ngay trong lều. A, vừa rồi cũng không phát hiện có chỗ đó.
Dù sao Đỗ Trần cũng không quá quan tâm với vũng nước! Hắn nhắm vào mục tiêu kế tiếp.
Chung quanh Donna hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng ngày nhẹ... cùng với một đôi phụ tử đang đối thoại qua linh hồn!
- Cha, tại sao hắn không trộm quần áo của Donna? Hắn làm được đúng không ạ.
- Hohmann, trộm quần áo thật ra dễ hơn, trộm quần áo chỉ cần dùng dao...khái, đối với chúng ta là nghệ thuật gia cao nhã, không phải đê tiện hái hoa đạo tặc... Không đúng rồi!
Brockman đột nhiên bừng tỉnh, nếu người nọ thực sự mạnh mẽ phải phát hiện ra mình, nhưng hắn chút hoảng sợ không thấy, lúc đó mình đang là vũng nước?
Chẳng lẽ thực lực hắn không phải hết sức cường đại?
Về phần thu thập thập cấp thánh khí... có lẽ hắn dùng bí pháp tương tự mình, tìm được chỗ yếu, hoặc vì nguyên nhân khác mà không phải thực lực hắn cường đại.
- Hohmann, tiếp tục giám thị hắn.
Giờ phút này, trong lòng Brockman có chút hồ nghi nhưng không dám tiến lên thử.
Tòa trướng bồng thứ 2 bị trộm sạch, 3, thứ 4... cuối cùng, các cô bé ngủ say tại dưới cổng Vân Kỳ cũng biến mất không thấy vết!
- Hắn mang Vân Kỳ bay đi!
Hohmann nhắc nhở, Brockman khẽ mím môi, hắn chính mình còn không tìm được bản đồ cổng vào Thấm Thủy Hồ, đồ vật này tuyệt không thể rơi vào tay kẻ kia, thôi, vì Phillip đại nhân, ta Brockman liều chết thử 1 lần!
- Hohmann, xuất ra toàn bộ thực lực, nhưng không lên tiếng, chúng ta động thủ ngăn cản hắn.
Đỗ Trần đưa mười ba tiểu cô năng đặt ở trên giường, nhìn tư thế ngủ điềm tĩnh của các cô bé, từ đáy lòng nở nụ cười!
Tốt rồi, ngủ 1 giấc đi, chờ các ngươi tỉnh lại, tương lai sẽ không đối mặt với vận mệnh làm thần phó, mà sẽ trở lại với cha mẹ...
Qua nhiều năm làm việc thiện, nhưng lần này là một trong hai việc mà Đỗ Trần vui nhất "việc kia là diệt Susanna, trả huyết hải thâm cừu cho người Orc".
Hít một hơi thật sâu, Đỗ Trần quay về bọn trẻ đang ngủ say cười nói:
- Nhị thập bát linh càn khôn hồi toàn tỏa, phải đồng thời điểm vào mười hai tâm khóa, xoay tròn tầng thứ hai bên trong khóa...
Hắn nháy mắt:
- Tầng thứ hai của khóa cùng khí hồn thông với nhau, nó sẽ báo động khí hồn... vì vậy, thúc thúc chỉ có nháy mắt công phu bức thấm thủy khí hồn nhận chủ, sau đó lập tức chạy trốn đến giữa Nguyệt hồ trốn, nếu không, bị kinh động đấu hồn, Thấm Thủy Thần Sứ sẽ phát hiện dị thường... các ngươi có thể về nhà hay không, là nhìn vào nháy mắt công phu này!!!
- Hô!!!
Hít một hơi thở dài, Đỗ Trần nhắm mắt:
- Đáng tiếc, bây giờ còn chưa giết Thấm Thủy Thần Sứ, thúc thúc để các nàng còn sống giúp ta ít chuyện, nếu không sẽ tiện hơn.
Hắn đột nhiên mở, đánh về phía tầng khóa thứ nhất của Thấm Thủy Vân Kỳ.
---------------------
Tại thời điểm này!
Liên Hoa nguyên thần, Liên Hoa nội kình, Liên Hoa pháp bảo, cả ba cùng xuất động!
Cảm giác này giống như hắn tại đấu thần thế giới lần đầu tiên tham gia tiệc rồi sau đó bị Frisbie đánh lén giống nhau... đều là cảm giác tử vong đến gần!
Một đạo thủy tiễn bắn nhanh đến, Đỗ Trần dùng toàn công lực, Liên Hoa vất vả lắm mới tránh né! Thủy tiễn nọ đến sát hoa sen, thật quá hiểm nguy!
Vốn không có một tiếng động!
Lúc này, thủy tiễn từ bên cạnh hoa bay qua đột nhiên chia làm hai, quay đầu làm hai đường đánh về phía Đỗ Trần! Trên có thủy tiễn, dưới có địch thủ...
Đỗ Trần đã có chuẩn bị, một mặt tránh né, một mặt đưa toàn bộ đám trẻ cùng đồ vật vào trong 1 đóa hoa sen ẩn giấu, sau đó cước đạp Liên Hoa, tay trái 1 đoá, tay phải thủy minh thuẫn xuất ra, dùng chức năng phản xạ của kính đưa toàn bộ tiễn thủy trở lại.
Lúc này, Brockman thấy thủy tiễn quay lại, hai tay chắp trước ngực thu lại thủy tiễn!
Hai người giao phong 1 vòng, đương nhiên không phát ra 1 chút tiếng động nào, ngay cả pháp bảo cùng thủy tiễn, cũng là phát ánh sáng mờ mờ.
Thú vị! Đương nhiên gặp đồng hành! Nhìn tự thân, hẳn là Brockman? Thật là đại ý, có hắn chuẩn bị còn tốt hơn.
Hành tung đã lộ, không cần phải giấu, Đỗ Trần phóng lớn hoa sen, khôi phục chân thân, chỉ là trang phục hắc y che kín mặt.
Một vòng giao phong, hai người trong lòng đều có ý, đối thủ đối với mình thắng bại khó rõ.
Đỗ Trần thực lực là giữa bát và cửu cấp, Brockman là bát cấp đỉnh phong, nhưng có Tyre thú trợ giúp. Hai người thắng bại, không phải dựa vào đấu khí, mà là kỹ xảo.
Brockman chưa bao giờ nhìn thấy Liên Hoa pháp bảo, giờ phút này chỉ cảm thấy thánh khi dưới chân đối thủ hết sức cổ quái, hắn cầm thánh khí ở tay, dùng đạo môn thủ ngữ (cách nói của bọn trộm) nói:
- Bằng hữu, theo quy củ hôm nay ta gặp ngươi, ta chỉ cần 1 đồ vật, còn lại là của ngươi.
Giờ phút này hắn đã tin rằng người này cũng không quá cường đại, lấy đi thập cấp thánh khí là Hohmann đã cảm ứng sai.
Đỗ Trần tại trấn York đã học qua lời nói kiểu này, trả lời:
- Ta muốn tất cả!
Chuyện khác còn có thể, chứ chuyện này Đỗ Trần quyết không nhượng.
Brockman khóe miệng cười lạnh, dùng thủ ngữ:
- Vậy ra cũng chỉ có dùng thực lực nói chuyện, bất quá bằng hữu, ngươi và ta đều không muốn khinh động Thấm Thủy Thần Sứ đúng không?
- Nếu khinh động, cả ta và ngươi đều không có lợi.