Liên Hoa Bảo Giám

Chương 212: Chương 212: Đánh cho bọn ngươi chảy máu!






Hơn nữa không cho hắn chịu đau khổ, hắn cũng không chịu nghe mình “Giải thích”.

- Lý do quyết đấu là bởi vì ngươi vũ nhục ta! Đáng chết!

Đỗ Trần thân như quỷ mỵ, chuyển phiêu phiêu liền tránh được người trẻ tuổi mãnh công, tiếp tục bình tĩnh nói:

- Ta chưa bao giờ trộm cái gì Thú Hoàng Tỷ! Cái kia chính là di vật của chí cao phụ thần. Ta, Francis, là hậu nhân của thần, sẽ không tiết độc chí cao phụ thần.

Người trẻ tuối đối với việc Đỗ Trần nói lý, đối với sự tôn trọng Auerbach cũng tỏ ra đồng tình, nhưng vẫn đi lên như trước:

- Hừ, có rất nhiều người đã thấy dưỡng nữ của ngươi đã cầm Thú Hoàng Tỷ làm món đồ chơi! Bằng điểm này, ngươi đáng chết một vạn lần! Francis, vẫn là câu nói kia, bắt ngươi rồi, người gia tộc St. Barton tự nhiên có biện pháp để ngươi nói ra lời nói thật.

Đỗ Trần phiêu hốt tránh thoát một lần công kích nữa, điều này khiến cho người trẻ tuổi cảm thấy kinh ngạc, một tứ cấp đấu sĩ có thể liên tục tránh thoát hai lần công kích của thất cấp đấu thần sao? Hắn trong lòng tức giận vô cùng, thúc thúc ở ngay phụ cận nhìn mình, nếu mình ngay cả thu thập một tứ cấp đấu sĩ đều cần đến tám chiêu mười chiêu, vậy mình sẽ trở thành trò đùa cho huynh đệ tỷ muội trong gia tộc mình sao?

Lúc này đây, thúc thúc chủ quản việc tìm về Thú Hoàng Tỷ, nhưng chính mình lại hao hết tâm lực mới đánh bại các vị huynh đệ, đổi được cơ hội vinh diệu vô thượng này a.

Nghĩ vậy, hắn liền tăng thêm khí lực trên tay - vừa rồi là khinh thường, hắn bất quá là dùng ngũ cấp đấu khí, mà bây giờ, hắn dùng tới lục cấp đấu khí.

Tốc độ và sức mạnh đề cao lên ít nhất gấp đôi, người trẻ tuổi trong chớp mắt đánh tới gần Đỗ Trần.

Chỉ thấy Đỗ Trần không hoảng hốt, không vội vã, ống tay áo tay phải phất lên, kim quang thoáng hiện, hắn lấy ra một đóa Liên Hoa, Liên Hoa càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một đài sen đủ để chứa một người, Đỗ Trần đứng lên đài sen, lại một lần nữa dễ dàng tránh thoát người trẻ tuổi công kích.

Người trẻ tuổi kinh ngạc, ống tay áo có thể ẩn tàng một Liên Hoa lớn như vậy sao?

- Bất quá, là trò ảo thuật hạ lưu mà thôi!!

Người trẻ tuổi khinh thường chửi một câu, thân hình di động nhanh hơn, trong chớp mắt lại một lần nữa lao tới trước mặt Đỗ Trần:

- Ta xem ngươi có thể móc ra cái gì ngăn cản một chiêu này của ta.

Thánh khí cổ quái nọ rất nhanh xoay tròn, phát ra tầng tầng phong nhận (đao gió), thét dài chém về phía Đỗ Trần.

Vẫn là lục cấp đấu khí như trước, hắn cho rằng, đối phó với một tứ cấp nếu phải xuất toàn lực, vậy thật sự là thứ bỏ đi rồi.

Đỗ Trần tựa hồ cũng bị sự “Không nói lý” của người trẻ tuổi chọc giận, hắn lấy ra một đóa Liên Hoa. Lại là một đóa Liên Hoa bay ra, cản thánh khí của người trẻ tuổi.

- Ngươi thật không giảng đạo lý, ta đã nói, ta thật sự không trộm di vật của chí cao phụ thần! Ngươi nếu tiếp tục công kích ta, ta không khách khí nữa đâu.

- Ta không quản có đúng là ngươi hay không.

Người trẻ tuổi kia lại cả kinh, lùi lại một bước, thánh khí chùy hình thù kỳ lạ nâng lên sau đầu, chém về phía trước, bổ về phía Đỗ Trần.

- Ta xem ngươi còn có thể móc ra bao nhiêu đồ vật.

Bây giờ giải thích không rõ, càng phải kiên nhẫn giải thích.

Đỗ Trần cười lạnh lùng:

- Hỗn trướng không giảng đạo lý, ta cho ngươi xem.

Nói xong, hắn đưa tay lên...

Cái gì đều không có.

Người trẻ tuổi vừa định lên tiếng trào phúng Đỗ Trần, đột nhiên “Đinh” một tiếng, thánh khí của hắn như trảm vào một bức tường vô hình, tiếp đó, lần đầu tiên Liên Hoa thánh khí đã đánh vào gáy hắn, làm hắn kêu thét lên.

- Tấm chắn vô hình? Đáng chết, ngươi không có khả năng chỉ là tứ cấp đấu sĩ.

Người trẻ tuổi ý thức được sự sai lầm của mình. Trước có vô hình tấm chắn dây dưa, sau có Liên Hoa tấn công, hắn tránh cũng không thể tránh, quát lên một tiếng lớn, toàn thân căng phồng, “Oanh”, ngạnh chống Liên Hoa đánh xuống.

- Hừ, biết tổ tiên ta vì sao phong hào là bất diệt tử thần không?

Hắn ngạo nghễ huy vũ thánh khí:

- Thánh khí của ngươi không làm gì được ta, có bản lãnh, xuất ra thánh khí lợi hại hơn phá “Thần thú bất diệt thể”! Ngươi tiểu thâu đáng chết.

Nói xong, hắn không dây dưa gần người Đỗ Trần nữa, thân hình lui về sau, thánh khí trong tay đột nhiên phân ra một chùy một phủ, hai thánh khí va vào nhau “Đông đông” thanh âm vang lên, một chùy một phủ bay tán loạn, nguyên lai người trẻ tuổi không tìm ra ẩn hình tấm chắn của Đỗ Trần có thể phòng ngự diện tích là bao nhiêu, rõ ràng, công kích không có khác biệt, chẳng lẽ ngươi còn có tấm chắn phòng ngự sau lưng, phòng bị được bất cả công kích từ bốn phương tám hướng sao?

- Tốt, như ngươi mong muốn! Ta đến đây.

Nói xong, Đỗ Trần lạy rút tay vào trong tay áo, hai ngón tay xuất ra một tiểu kính tử, ném vào không trung.

Kính tử trong nháy mắt biến thành tường, chủy ảnh nhận phủ va chạm vào kính tử, lập tức đổi phương hướng, đánh về phía người trẻ tuổi.

- Hát!

Người trẻ tuối cũng không dám tránh, hít mạnh một hơi chịu tất cả công kích của chính mình, bất quá chùy ảnh phủ nhận qua đi, người trẻ tuổi khiếp sợ nhìn Đỗ Trần... rõ ràng thấy, Đỗ Trần sau khi lấy ra kính tử rõ ràng đã rút tay vào trong tay áo, chẳng lẽ hắn lại từ trong tay áo lấy ra cái gì?

- Ông ông…

Tiếng vang từ sau gáy vang tới, người trẻ tuổi cắn răng, chỉ cảm thấy như bị một tiểu chùy đánh vào lưng, dần dần phá vỡ da thịt, khiến cho hắn đổ máu.

- Ngươi dám làm hậu duệ gia tộc St. Barton đổ máu? Ta nhất định phải giết ngươi!

Người trẻ tuổi bạo nộ không ngừng, cũng không chút lưu tình, thất cấp đấu khí toàn lực vận chuyển, muốn toàn lực phát ra, đánh chết Đỗ Trần.

Đỗ Trần cũng không cam lòng yếu thế, “Thệ tuyết” ẩn tàng Liên Hoa nội kình toàn lực phát động, hai lực công kích cường đại va vào nhau, rồi tiêu thất.

- Amande Lehart, đủ rồi.

Thanh âm trầm muộn quát bảo người trẻ tuổi ngưng lại, một vị tráng hán sư tộc từ bức tường nước trước mặt Đỗ Trần đi ra. Trang phục của hắn cùng xuất xứ với nhau, bất quá trình độ nhân hóa càng cao, cơ hồ không có bờm sư tử, cái mũi cũng nổi lên cao cao giống loài người.

Mà trong tay hắn không cầm thánh khí gì cả! Nhưng hắn chỉ nhấc tay lên có thể triệt tiêu toàn bộ lực đối quyết của Đỗ Trần cùng người trẻ tuổi.

- Hawkins thúc thúc.

Người trẻ tuổi vừa muốn nói chuyện, liền bị Đỗ Trần cắt đứt.

- Vị các hạ này, ngài có ý tứ gì? Các ngươi tự dưng hoài nghi ta trộm di vật của chí cao phụ thần, thậm chí không để cho ta cơ hội giải thích! Lại cắt đứt tràng quyết đấu của ta! Thật sự là quá vô lý.

- Hừ, vô lý? Quy củ của gia tộc St. Barton chúng ta chính là đạo lý! Ta không tin giải thích của ngươi, ta chỉ tin tưởng kết quả thẩm tấn của gia tộc St. Barton thôi.

Hawkins chỉ tay áo Đỗ Trần:

- Từ việc ngươi có thể khiến cháu ta đổ máu, ngươi đi theo ta, phối hợp chúng ta điều tra rõ ràng hạ lạc của Thú Hoàng Tỷ, nếu không... hô! Như thế nào, ngươi lại muốn lấy ra cái gì?

Thấy Đỗ Trần rút bàn tay vào trong tay áo, Hawkin cười lạnh lùng:

- Trừ phi ngươi có thể móc ra một cao thủ cửu cấp đấu thần đỉnh phong, nếu không, hôm nay phải cùng ta trở về gia tộc St. Barton.

- Ai, ngươi muốn cao thủ cửu cấp đỉnh phong sao, ta đào ra cho ngươi là được.

Đỗ Trần giơ tay lên, một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mặt Hawkin, đúng là Dịch Cốt đã ẩn tàng từ lâu.

Hawkin có chút sửng sốt, Amanda lehart còn trợn mắt há mồm.

Đỗ Trần nói:

- Bọn họ thật sự rất dã man, Brook, ngươi trước tiên bắt tên trung niên kia lại! Không nên thương tổn hắn. người trẻ tuổi giao cho ta.

Dịch Cốt trong mắt hàn quang chợt lóe, thân hình đã đánh về phía tráng hán Hawkins.

Đỗ Trần đảo mắt nhìn Amanda Lehart, nói:

- Không chịu nghe ta giải thích phải không? Ta không thể làm gì khác hơn là cho các ngươi chịu chút đau khổ rồi mới giải thích với các ngươi.

Amanda Lehart mạnh mẽ lắc đầu, từ trong kinh ngạc khôi phục lại bình thường, nhìn Đỗ Trần cả giận nói:

- Ngươi có thể khiến ta đổ máu, tốt lắm, ta thừa nhận ngươi là đối thủ của ta.

Lại nhìn qua, thúc thúc Hawkins cửu cấp đang bị cao thủ cửu cấp đỉnh phong đột ngột xuất hiện kia áp đảo, thất bại là chuyển trong chốc lát, hắn trong lòng khẩn trương, phẫn nộ quát:

- Francis, ngươi còn có thể xuất ra bao nhiêu đồ vật? Tiếp ta một chiêu cuối cùng.

Một chiêu cuối cùng? Đỗ Trần thầm kinh hãi, ngoài trừ “Ngũ ca vô dụng”, thánh khí của mình đã toàn bộ lấy ra, có thể nói, mình đã dùng toàn lực rồi.

Chỉ thấy Amanda Lehart hai tay cầm hai kiện thánh khí, thân thể đột nhiên bắt đầu xoay tròn, khiến cho người ta có một cảm giác hư vô phiêu hốt, hiển nhiên, hắn xuất toàn lực, ba đóa Liên Hoa của Đỗ Trần đều xuất hiện, loạn đả, nhưng không một đoá Liên Hoa đánh trúng thân ảnh mờ ảo nọ - chiêu thức cao cấp, đều có bí pháp súc lực bảo vệ chủ nhân.

Amanda Lehart đã nhận định Đỗ Trần là đối thủ của chính mình, vậy, sẽ cấp cho đối thủ sự tôn trọng, hắn một mặt tránh né sự công kích của Đỗ Trần, một mặt theo tập quán trước khi sinh tử đối quyết của thú nhân, trầm giọng quát:

- Ngươi tại đại hạp cốc Auerbach trộm đi Thú Hoàng Tỷ, vậy, ta dùng một vị tổ tiên khác của ta, chiêu thức bí truyền của miện hạ Auerbach đánh bại ngươi.

Năm đó tổ tiên Auerbach bị nhốt tại đại thảo nguyên... một chiêu này, đó là năm đó lão nhân gia lực diệt ma tộc mười ba phong hào đấu thần, chiêu thức đánh ra đại hạp cốc Auerbach, dụng nó đánh bại đạo mộ tặc ngươi, coi như ta cho tổ tiên công đạo.

Amanda Lehart sức lực, khí thế đột nhiên thu vào trong cơ thể đang xoay, khí tức không có một tia uy hiếp.

Đỗ Trần khóe miệng mím lại, muốn cười nhưng không cười được, Amanda Lehart vừa rồi nói, cùng người kia thật sự giống nhau, chẳng lẽ bí pháp hắn muốn xuất là...

Amanda Lehart động rồi, hắn nhảy lên cao, hai chân xoay tròn, lại quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống, đầu cúi xuống, bờm sư tử màu vàng dựng lên.... trời ạ, ngay cả động tác đều giống như như đúc, Đỗ Trần rốt cục nở nụ cười.

Cũng quả nhiên là chung cực thần kỹ trong truyền thuyết - “Thú Hoàng Tuyệt Bích.”

- Đứa ngốc! Đừng cười nữa.

Cơ hồ là cùng một lúc, “Ngũ ca” trên người Đỗ Trần rống lên điên cuồng:

- Mau tập hợp đệ nhị quái, nếu không ngươi chết chắc! Ngu ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.