Bên ngoài, ngũ ca vừa dứt lời, Liên Hoa trong tay Đỗ Trần đột nhiên rung lên, Liên Hoa nội kình cùng nguyên thần lực lượng vô mệnh tự động, nhanh chóng quán chú vào văn thân, toàn lực áp chế lực lượng cuồng bạo nọ.
Đỗ Trần chấn động, lập tức điều động toàn bộ lực lượng áp chế, miệng hỏi ngũ ca:
- Tới cùng là làm sao vậy? Ngũ ca, khối ngọc thạch có vấn đề gì?
Ngũ ca thật lâu không nói, tựa hồ đang bận làm gì đó.
Chấn động trên cánh tay Đỗ Trần lập tức đình chỉ, hắn truyền đến thanh âm phẫn hận:
- Francis, ngươi sao lại làm loạn lên vậy? Đáng chết, ngươi có đúng là muốn chơi đùa với sinh tử của chúng ta...
Vẫn lớn tiếng mắng chửi, ngũ ca tức giận dần bình tĩnh lại, phẫn nộ nói:
- Ta nào biết ngọc thạch này là thứ đồ vật gì? Ta chỉ biết, nó khi tới thân thể lão đại, hạt cây kia bắt đầu hấp thu lực lượng của nó, sau đó xảy ra nổ lớn! uy lực không thua gì thánh khí thủ hộ trên đấu thần đảo - lôi hỏa chích viêm pháo.
- Uy lực nổ có thể so với lôi hỏa chích viêm pháo sao?
Đỗ Trần cả kinh, mồ hôi lạnh trên người hắn toát ra như tắm, tên lôi hỏa chích viêm pháo sớm đã như sấm bên tai, chỉ một thánh khí pháo này có thể trở thành “Diêu lam của thiên hạ đấu thần”, thủ hộ thánh khí của đấu thần đảo, vậy đủ nói lên uy lực của nó.
- Hoàn hảo lão đại áp chế lần nổ mạnh này của nó, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Trần lau mồ hôi lạnh.
- Áp chế cái rắm! Ta vừa rồi lợi dụng thân thể của lão đại làm thời gian bên trong đình trệ, làm dừng vụ nổ lại. Lực lượng nổ mạnh áp súc một chút, chỉ cần ngươi dám mang cái lực lượng mà ta đã áp chế thành hình cầu ra.... di? Được rồi, nơi này cách ổ cảng New Zealand của ngươi xa lắm không?
Đỗ Trần sửng sốt, tư duy của ngũ ca chuyển đổi thật sự quá nhanh. Hắn nói:
- Ta vừa rồi bay rất nhanh, bây giờ đã có thể thấy thành tường của New Zealand.
- A, nếu ngươi không muốn New Zealand nữa, vậy xuất ra khỏa cầu lực lượng, như vậy, vụ nổ mất đi khống chế, có thể hủy diệt nửa cái ổ của ngươi, người chết không dưới vài vạn.
Tựa hồ thấy vẻ mặt kinh nghi của Đỗ Trần, ngũ ca lại nói:
- Ngươi còn không tin, ta bao lâu trước đã nói cho ngươi, lực lượng tà ác của hạt cây đã vượt ra cảm giác cực hạn của ta, trong thiên hạ chỉ có nhờ vào thân thể lão đại cùng thần thánh lực lượng mới có thể áp chế nó, bây giờ thì tốt rồi. Ngươi ném nó cho nổ mạnh, không kém đỉnh cấp đấu thần liều chết tung ra một kích tự bạo a, ta tính ra uy lực vụ nổ như vậy còn là nhẹ.
Điều này, điều này... Đỗ Trần cười khổ, không cần phải nói, bên trong đóa Liên Hoa thứ nhất có một vũ khí nhỏ hình tròn?
- Ta đang chứa thứ này sao?
Đỗ Trần nhíu mày hỏi.
- Đại bộ phận đều bị hủy, bất quá động tác của ta rất nhanh, bảo vệ cho ngươi một bộ phận, chờ chút, ta bắt bọn nó chuyển tất cho ngươi. Ngươi ngàn vạn lần đừng động tới lão đại, nếu không muốn động đến quả cầu năng lượng trong thân thể lão đại... hắc hắc.
Không bao lâu, hơn mười kiện vật phẩm bị chuyển qua giữa Liên Hoa của Đỗ Trần, mà Đồ Lạp Mỗ chi tinh cũng ra ngoài, ngũ ca giải thích:
- Ngọc thạch này bây giờ là cái xác chết không hồn. Lực lượng của nó đều giống hạt cây, bị áp súc trong quả cầu năng lượng bên trong.
Đỗ Trần lòng còn sợ hãi cầm lấy ngọc thạch nhìn chút, cũng không có phát hiện nó có gì khác trước, căn bản là giống nhau như đúc:
- Ngũ ca, quả cầu năng lượng áp súc xử lý thế nào? Không thể để nó ở lại trong thánh khí của ta a!
- Cho uy lực của vụ nổ thoát ra là được! Bất quá ta nhắc nhở ngươi, vụ nổ này là thực vật vong linh hệ tự bạo, với vụ nổ bình thường không giống! ở trong nước cùng đất, uy lực của nó tăng lên, hơn nữa dù cho nổ trên bầu trời, nó cũng sẽ tạo ra một trận mưa vong linh trên mặt đất, cho nên địa điểm dẫn bạo ngươi phải chọn cho tốt.
Đỗ Trần hỏi:
- Phương pháp dẫn bạo thì sao? Trong khi nổ mạnh có thể thương tới lão đại cùng ta không?
- Ngươi không cần phải động vào lão đại, hắn không dễ dàng chết vậy đâu, về phần ngươi...
Ngũ ca đắc ý thích thú nói ra biện pháp của mình, lại dặn dò:
- Nhớ kỹ a, địa điểm dẫn bạo phải chọn tốt, nếu không là đại tai nạn.
Đỗ Trần ngạc nhiên trong chốc lát, đột nhiên vuốt cái mũi nở nụ cười, hắn trong lòng đột nhiên phát ra ý tưởng, không thể áp chế một ý niệm sinh ra trong đầu, ý niệm trong đầu khiến cho đáy lòng hắn run lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh...
Ẩn Mãng sơn, bọn người Adams sửng sốt một lát rồi khẩn trương tìm kiếm xung quanh, nhưng Đồ Lạp Mỗ chi tinh đang sờ sờ trước mắt lại biến mất một chút đầu mối đều không có.
Baru cùng bốn dong binh khác cũng từ đỉnh núi xa xa chạy tới, cả đám vẻ mặt đều mệt mỏi, Brockman ném Đồ Lạp Mỗ chi tinh vào lôi điện, bọn họ mạnh mẽ thu lực, cũng chịu chấn động không nhỏ. Mặc dù chiến lực còn, nhưng phải tĩnh dưỡng một chút.
Thương nghị một hồi, Baru thở dài:
- Đi thôi, chúng ta đã lục soát phụ cận mấy lần, xem ra Đồ Lạp Mỗ chi tinh không có ở chỗ này. Adams, tam gia cũng sẽ mau tới, chúng ta chuẩn bi đi nghênh đón ngài a.
Đoàn người giúp đỡ kẻ bị thương, rời khỏi Ẩn Mãng sơn.
Tại một chỗ khác, Brockman cùng Trừu Cân mặc dù bình an vô sự nhưng cười khổ.
- Lúc này đây phiền toái thật lớn, ai, ta tự mình đi thỉnh tội với đại nhân Phillip a.
Brockman nâng tiểu thú Seattle trên tay, chậm rãi nói:
- Hai khối Đồ Lạp Mỗ chi tinh toàn bộ bị mất, với tính tình dụng binh cẩn thận của nguyên soái, sợ rằng sẽ hoàn toàn đóng cửa căn cứ Đồ Lạp Mỗ, không để lại dấu vết.
- Ta cũng nghĩ như thế, kế hoạch “Tử huyết” đã bắt đầu, nhưng lại đột nhiên bị tổn thất lớn như vậy, nguyên soái nhất định sẽ đại phát lôi đình, không ít người chịu xui xẻo.
Trừu Cân cũng than vãn.
- Quên đi, chúng ta trở về đi, ta có Hohmann, ngươi là cao thủ hàng đầu trong quân, chúng ta nhiều nhất chịu mắng vài câu thôi, không cần lo bọn nội tộc.
Brockman trong núi nhìn biển rộng xa xa, buồn bã nói:
- Ta lo lắng chính là, Đồ Lạp Mỗ chi tinh mất đi, căn cứ đóng cửa, Ngư nhân mất đi không chế, lại lâm vào trạng thái điên cuồng, không biết... sẽ chết bao nhiêu người.
Trong khi trở lại thành chủ phủ, Đỗ Trần gặp Dịch Cốt vừa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đang vội vã trở về, nghe Đỗ Trần giảng thuật xong một hồi đại chiến, Dịch Cốt có chút tiếc nuối. Đáng tiếc, không có thấy lôi điện đại trận có thể áp chế Trừu Cân, không thể nào phán đoán nó là bí pháp nhà nào.
Bất quá, chỉ năm người áp chế cao thủ đỉnh phong đương đại! Đương kim thế lực có thể vận dụng trận pháp uy lực như thế có thể đếm trên đầu ngón tay, Dịch Cốt cung cấp mười mấy mục tiêu lo lắng - Giáo đình, Miguel, đấu thần học viện, còn có Tiêu Kinh đại lục, Sư Tâm vương Alonso của đế quốc Renault cùng với “Vũ tôn” Robert, tân vương của đế quốc Sauber! Dịch Cốt nghĩ, đương kim chỉ có năm nhà này.
Những người khác không xứng.
Đỗ Trần kêu Dịch Cốt mang theo Andy cùng Harry đi tới chiến trường Ẩn Mãng sơn một lần, từ mùi vị đoán xuất, Adams đi theo hướng bắc, ở lại một thôn nhỏ bên bờ New Zealand chữa thương, mà hướng Brockman đi lại khiến người ta giật mình không thôi...
Hắn cùng Trừu Cân đi về phía biển!
Hơn nữa là vùng biển có nhiều Ngư nhân nhất.
Đây có thể minh xác một vấn đề, Brockman cùng Ngư nhân rất có thể có liên lạc bí ẩn, nói không chừng, ngọc thạch màu trắng có quan hệ với Ngư nhân.
Kêu Dịch Cốt một mặt tiếp tục thanh trừ đại nhân vật, một mặt để ý Adams. Đỗ Trần lại sa vào sự vây bủa của công văn.
Thời gian vội vã qua đi hơn mười ngày, Porter chưởng quản chánh vụ, đồng thời còn chủ trì tân quân tập huấn, nhưng khả năng có thừa. Mỗi ngày còn có thời gian cùng Đỗ Trần nói chuyện vài câu kế hoạch lớn cải tạo thủy tai đã tiến vào giai đoạn khảo sát thực địa, mấy nhân tài mà thánh giáo chiêu lãm cho Đỗ Trần cũng đã tới... bên trong lãnh địa đều đang phát triển theo hướng tốt, ngoại trừ...
Bến cảng phía nam New Zealand, pháo đài bảo vệ biển.
Porter mặc trường bào màu lam, ngồi trên đài quan sát của pháo đài, trong tay cầm một quyển sách chậm rãi đọc, nhưng dưới bình đài, ba đội tân quân tập huấn đang huấn luyện không ngừng, mặc dù thiếu đi sát khí của lão binh, nhưng quân trận cũng có dáng vẻ. Porter chưa bao giờ để tóc quá năm phân giờ đã để dài, hôm nay tùy ý xõa sau lưng, mặc cho gió biến thổi tóc dài màu lam vũ động, một cặp mắt kính to, đúng là thủy tinh kính phiến.
Xa xa nhìn lại là một thiếu niên văn nhã đẹp trai.
Bên ngoài luyện binh trường phụ cận pháo đài, năm trăm người lúc trước bảo vệ cảng New Zealand, trải qua huyết tinh, lão binh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú một mặt chỉ điểm tân binh, một mặt nghiêm mật giám thị ngoài khơi đang gợn sóng, một trọng giáp đấu sĩ bước nhanh lên lầu, chắp tay nói:
- Porter tổng quản đại nhân, điểm số sáu của pháo đài phát hiện Ngư nhân đánh úp lại từ hướng đông nam, số lượng đại khái khoảng ba ngàn.
- Đệ nhất liên đội thủ vệ các nơi quan trọng, đệ nhị liên đội đình chỉ huấn luyện, tập hợp xem chiến cuộc, đệ tam liên đội phân binh hai lộ xuất trận giáp công, trung lộ do thân vệ đội ngăn trở trì hoãn! Ngươi tự mình đốc chiến, tân binh vào trung tâm trận kéo người chết ra, quân pháp từ sự! Người ra sức giết địch, trọng thưởng! Người giết được ba mươi Ngư nhân, đề bạt làm ngũ trưởng.
- Tuân mệnh.
Chiến sĩ ứng tiếng rời đi, Porter buông thư quyển, nhìn ra biển rộng, trong mắt hàn quang chợt lóe, đây là lần thứ ba! Ngư nhân đồng thời tập nhiễu nhiều hải vực, hình dáng điên cuồng, chúng nhất định có điều gì đó.
Bất quá, hải tộc các ngươi đến đây đi, tòa thành thị này giờ do ta thủ hộ, ta tuyệt sẽ không để cho như năm đó, thi cốt phụ thân cùng đầu pho tượng tổ tiên từ trên rơi xuống lại hiện ra.
Hải tộc đáng chết.
Hàn quang trong mắt hắn càng thịnh, nhưng lại cúi đầu đọc sách.
Chiến sự nhanh chóng tái diễn, cổng bến cảng New Zealand lại mở ra, binh lính phân ba đường đón tiếp Ngư nhân hỗn loạn lao tới, một mặt lập quân trận, một mặt là đoàn dã thú toán loạn, hai bên giao chiến, tựa như cương đao đâm vào loạn ma.
- Giết! Giết ba mươi Ngư nhân, chúng ta từ binh lính có thể biến thành quan quân.
- Mẫu thân, hài tử của người tự mình giết hai mươi Ngư nhân, báo thù cho người.
- Đáng chết, là Ngư nhân các ngươi ăn thịt muội muội ta...
Trong tân quân cảng New Zealand cơ hồ mỗi người đều có thù sâu như biển với Ngư nhân, bất cộng đái thiên, một hồi giao chiến, cừu hận trong lòng bọn họ bị áp súc bấy lâu bộc phát, mỗi lần huy vũ binh khí đều không chút lưu tình, hai mắt đầy máu, so với Ngư nhân càng giống dã thú hơn! Ngoại nhân vĩnh viễn không cách nào hiểu nổi bọn lính đã thấy cha mẹ huynh đệ tỷ muội thân tộc bị Ngư nhân ăn sống trước mắt mình.
Trên bình đài, Porter có chút lắc đầu, thở dài, hắn cũng muốn tự thân giết chóc mấy Ngư nhân, phát tiết mối hận trong lòng! Nhưng thống soái có trách nhiệm của thống soái! Trận chiến này không có gì phải lo, phải lo lần công kích tiếp theo của Ngư nhân...
Trong lúc này thì, đấu sĩ đốc chiến bước nhanh tới, la lên:
- Tổng quản đại nhân, lại có lượng lớn Ngư nhân từ trong nước biển đánh tới, số lượng... không cách nào tính ra. Bọn chúng như là điên rồi, hoàn toàn điên rồi, không sợ chết.
Đang nói chuyện, biển rộng đối diện bến cảng như một núi lửa bộc phát, từng đợt từng đợt Ngư nhân từ ngoài khơi xông tới, liên miên bất tuyệt, số lượng Ngư nhân bằng mắt thường không tính được.
Binh lính đã gặp qua Ngư nhân tập kích không lâu trước nhất thời luống cuống, lúc ấy, cũng là tình hình này, Ngư nhân hằng hà sa số từ dưới nước xông ra, tiếp đó, là tập kích pháo đài, đánh vào thành khu, ăn thịt phụ mẫu già nua...
Cùng mấy ngàn Ngư nhân giao chiến, đối mặt với vô số Ngư nhân điên cuồng hoàn toàn là hai khái niệm, những kẻ này đều là tân binh a.
Thu hết tình hình trên biển vào mắt, Porter nhẹ nhàng ngẩng đầu lên:
- Trong Ngư nhân nhất định xảy ra biến cố gì đó! Lập tức thông tri lĩnh chủ đại nhân, lúc này cần hắn tự mình tọa trấn để ổn định quân tâm của tân binh.
Đặt quyển sách xuống mặt bàn, đối mặt với chiến dịch không có khả năng đánh thắng, tân binh sẽ ỷ vào công sự phòng ngự bảo vệ tính mạng, tuyệt không chủ động xuất chiến giết địch, nếu không, trong lòng bọn họ sẽ mất ý chí.
Porter trầm giọng nói:
- Truyền lệnh không thể cùng Ngư nhân cận chiến trên bờ biển, đội thân vệ cản phía sau, toàn quân bỏ qua công sự bờ biển, lùi vào phòng thủ pháo đài! Mặt khác, mời lĩnh chủ đại nhân dùng danh vọng của hắn, triệu tập trai tráng trong thành hiệp phòng, mời thánh giáo tham chiến... lại mang thụ cầm ra đây cho ta.
Đang lúc Đỗ Trần chạy tới pháp đài, đã thấy một tràng cảnh cực kỳ thảm thiết.
Ngư nhân cuồn cuộn không dứt đang tấn công pháo đài, bề ngang vài trăm thước, chiều cao mười thước, trên pháo đài, chiến tranh thánh khí tiểu pháo không ngừng oanh kích, mỗi phát pháo có hơn mười Ngư nhân hóa thành tro bụi, nhưng chúng vẫn không sợ chết, mất mười tên, lại có thêm trăm tên bổ sung.
Tân quân ỷ vào công sự phòng ngự, chống cự Ngư nhân tấn công, nhưng trên mặt bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, ngược lại tự trấn định, đối mặt với vô số đối thủ, chiến dịch đánh không thắng phải lùi! Điều này đối với tân binh là hợp tình hợp lý.
Trên đỉnh pháo đài, tiếng đàn vang lên.
Porter đứng trên đỉnh pháo đài, hai mắt khép hờ, ngực ôm thụ cầm, tóc dài tung bay, ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt trên huyền cầm gảy...
Nhưng sắc mặt hắn trắng bệch, tiếng đàn đã bắt đầu đứt quãng, khiến cho cảnh Ngư nhân công kích pháo đài hải phòng càng thêm bi tráng.
- Ba ba, là bí pháp trấn an tinh thần.
Tiểu Bối Bối nấp trong Liên Hoa bên người Đỗ Trần kinh hãi kêu lên:
- Porter thật là lợi hại, bất quá ba ba nhanh lên một chút, Porter đấu khí không đủ, chỉ có thể ảnh hưởng tới binh lính, hơn nữa sẽ sớm không chi trì được nữa.
Đỗ Trần phi thân tới bên Porter, gật đầu với hắn, lúc này không phải lúc hỏi bí pháp của “Porter sao lại cường đại như vậy”, hắn quát lớn:
- Binh lính của ta, sau lưng các ngươi là đồng bào cùng gia viên của các ngươi! Phía trước là Ngư nhân, nên làm thế nào, các ngươi trong lòng hẳn rất rõ ràng - không chống được Ngư nhân, đồng bào các ngươi sẽ biến thành thực vật cho dã thú.
Nói xong, Đỗ Trần ôm eo Porter sắc mặt đã tái nhợt, thấp giọng nói:
- Đừng cố quá.
Porter có chút lắc đầu, dựa vào người Đỗ Trần, cắn môi thấp giọng nói:
- Francis, ta quyết không cho phép thành thị được ta thủ hộ bị hủy trong tay hải tộc.
Hắn căm tức giật thụ cầm trong tay Đỗ Trần.
Hai người nhìn nhau, Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào ánh mắt kiên định của hắn chốc lát, lại nhìn chiến trường thảm chiến cùng thành thị hỗn loạn, gật gật đầu.
- Giao ra thánh vật! Nhân loại đáng chết, giao ra thánh vật.
Trong lúc này, giữa loạn trận của Ngư nhân vang lên tiếng kêu liên miên, Porter sửng sốt, tiếng đàn không ngừng, trầm ngâm nói:
- Có Ngư nhân nói tiếng người? Hơn nữa thanh âm hỗn loạn cũng nhiều, chẳng lẽ lần công thành này của Ngư nhân cũng có nhiều Ngư nhân tứ, ngũ cấp sao? Francis, cần cẩn thận...
Hắn nghi hoặc nhíu mày:
- Thánh vật? Thánh vật của Ngư nhân là thứ gì? Chẳng lẽ hành động dị thường của Ngư nhân là do cái này? Francis, ngươi suy nghĩ gì vậy?
Hắn cảm giác được, cánh tay đang ôm lưng hắn có chút cứng ngắc.
Mấy ngày gần đây Đỗ Trần đã hiểu ra nhiều, thánh vật của Ngư nhân, rất có thể là khối ngọc thạch màu trắng trong tay hắn.
Ý nghĩ mấy ngày trước lại hiện ra trong đầu Đỗ Trần, bất quá, giờ phút này, ý nghĩ này đã không phải là tưởng, mà là một việc chỉ cần hắn làm, thì có thể đạt thành sự thật! Nhưng... mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn, hơn mười vạn tính mạng a.
Porter đột nhiên phát hiện, đôi mắt màu lam của Đỗ Trần có chút đỏ lên, tay cũng bắt đầu run rẩy:
- Ngươi phát hiện cái gì sao? Francis, nói mau, trên chiến trường chần chờ một chút, binh lính của ngươi, con dân của ngươi sẽ thêm một phần nguy hiểm.
- Từng có người nói với ta một câu nói, đáng chết liền giết, có đôi khi, một thanh đồ đao so với trăm ngàn mưu kế còn công hiệu hơn! Ngươi nói sao?
Porter nhìn chiến trường một chút, lại nhìn Đỗ Trần một chút, tựa hồ cảm giác được cái gì, chăm chú nói:
- Ta cũng nói cho ngươi một câu, trên chiến trường, chỉ có người mạnh mới có tư cách nói chuyện, hơn nữa bất luận hắn đã làm gì, chỉ cần hắn là cường giả, điều hắn nói chính là chân lý! Francis, nam nhân vô uy bất lập.
- Nam nhân vô uy bất lập.
Đỗ Trần trong mắt hiện ra tinh mang, ngữ khí âm sâm, lạnh lùng nhìn Ngư nhân vây thành:
Porter, lệnh quân đội thay đổi chiến lược, phòng ngự các tai nạn đột ngột sẽ phát sinh trên đại dương là chính, Ngư nhân, không cần quan tâm.