Porter cầm đàn trong tay, khiếp sợ nhìn khuôn mặt âm lãnh của Đỗ Trần, thấp giọng nói:
- Không cần để ý tới Ngư nhân công thành sao? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp trong nháy mắt hoàn toàn diệt Ngư nhân sao?
Đôi mắt Đỗ Trần sắc lạnh hạ xuống mặt Porter:
- Điều này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, lát nữa bọn điên này, Ngư nhân sẽ đột nhiên lui lại, không nên hoài nghi! Tiếp đó, trong biển sâu sẽ phát sinh một chút chuyện vượt quá lẽ thường, có lẽ có thể có biển gầm, một loại tai nạn tự nhiên, ngươi chỉ cần chỉ huy quân đội ứng phó tai hại do tự nhiên hết mức có thể là tốt rồi, hiểu không?
- Ngươi muốn làm cái gì?
Porter trong mắt hiện lên sự kinh nghi cùng kinh hãi, lập tức cười nói:
- Ta hiểu rồi, ngày mai, trên báo cáo đệ trình đế quốc cùng thánh giáo sẽ nói, lĩnh chủ Francis của New Zealand đem người chống đỡ mười vạn Ngư nhân công thành, lúc chiến đấu, Francis thân lâm tiền tuyến, thủy chung trấn thủ tại pháo đài vận trù, hiệu lệnh ba quân! Dù là lúc nguy cơ sinh tử tới, cũng chưa từng rời đi một bước, ba quân tướng sĩ thân thụ ủng hộ của lĩnh chủ đại nhân, phấn dũng giết địch! Nửa ngày sau, Ngư nhân đột nhiên nổi giận, toàn bộ lui lại, nguyên nhân không rõ... một lát sau, trong biển phát sinh dị biến... nguyên nhân cũng không rõ, xin hải quân đế quốc hiệp tra! Phải không?
Đỗ Trần vỗ vỗ vai Porter, cười nói:
- Không hổ là tiểu đệ thông minh của ta, Porter, hợp tác với ngươi thật sự rất thống khoái... chờ tín hiệu của ta! Ngàn vạn lần không nên hoài nghi.
- Cũng cảm tạ sự tín nhiệm của ngươi, nguyện ý nói bí mật như vậy với ta.
Porter cấp cho Đỗ Trần một nụ cười, bỏ thụ cầm trong tay xuống, lấy lệnh tiễn trên bàn, quát:
- Các tướng sĩ, lĩnh chủ đại nhân ngay trong pháo đài nhìn các ngươi! Hiện nghe mệnh lệnh ta, đệ tam liên đội trợ giúp đệ nhất liên đội phòng khu, lưu lại lỗ hổng để có thể cho một bộ phận Ngư nhân vào thành, giao cho dân binh thánh tráng hiệp phòng nội thành dựa trên ưu thế binh lực tiến hành tiễu sát, đệ nhị liên đội chuẩn bị...
Một lệnh điều quân chính xác vô cùng, tất cả đều là quyết sách anh minh căn cứ vào hình thức trên chiến trường, nhưng thực tế, chỉ có Porter rõ ràng trong lòng, hắn, đã an bài để có thể ứng phó với tai hại tự nhiên.
- Thân vệ đội nghiêm thủ cửa lớn pháo đài, bảo vệ lĩnh chủ đại nhân.
Theo quân lệnh cuối cùng, Porter xoay người nhìn ra, Đỗ Trần cùng Dịch Cốt đã không thấy bóng dáng, nhưng tiểu Bối Bối đang không vui ngồi trên vị trí hắn mới đứng, nói thầm:
- Ba ba đi chơi rất rất vui, không mang Bối Bối đi, Bối Bối sinh tức giận! Bối Bối không để ý tới ba ba nữa.
Tiểu nha đầu kia còn không thể hiểu, phụ thân nàng, không muốn để nàng xem tràng diện... quá mức.
Loại chuyện này, có Đỗ Trần và Dịch Cốt là đủ rồi.
Cảng New Zealand có bố cục ba mặt là tường thành, mặt nam là một cảng ở giữa, pháo đài dài mấy trăm thước tọa lạc bên hải cảng, cũng là trực diện hải dương, ứng đối với Ngư nhân công kích! Nhưng Ngư nhân như dã thú, bây giờ lại phát điên, chúng phô thiên cái địa từ trong biển lao lên, vây công pháo đài ở gần nhất, nhưng sau khi gặp phải ngăn trở cường đại, bằng vào bản năng của dã thú, lập tức phân tán, từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập kích cảng New Zealand.
Ba mặt thành kia do thánh giáo cùng thanh niên trai tráng dân binh phụ trách hiệp phòng. Thánh giáo đóng ở hai mặt tường, cách ngoài khơi xa nhất, cũng là thành tường tương đối an toàn nhất, còn lại giao cho thanh niên trai tráng dân binh bên trong thành.
Nhưng bây giờ, tường thành nguy cấp nhất lại ở phía bắc! Chiến lực của dân binh thật sự không thể so với thánh giáo cùng quân chính quy! Bắt đầu chiến đấu được nửa ngày, đã bị cao cấp Ngư nhân phá hủy cửa thành, lao vào trong.
- Ngao... ngao...ti! ăn bọn chúng.
Cao cấp Ngư nhân hô lớn, bọn họ đã cực kỳ phẫn nộ, thánh vật có thể khiến cho tộc nhân nhanh chóng tăng lên, để cho tộc nhân không ngừng lớn mạnh đã bị cướp, bọn họ phải phát tiết! Phải cần mỹ vị của cơ thể nhân loại để bình tức tâm tình cuồng nộ! Hơn nữa, cao cấp Ngư nhân cũng đủ trí tuệ để nói cho chúng, bọn hỗn đản lần trước cướp đi thánh vật đã mất tung tích tại cảng New Zealand, nơi đáng chết đã thất tung thánh vật! Nhất định phải cướp bóc nơi này.
- Mau đứng lên phản kháng, tất cả thị dân, đều cầm lấy hết thảy có thể ngăn cản Ngư nhân đứng lên giết địch! Nếu không, thân nhân của chúng ta sẽ bị biến thành thực vật.
Dưới sự tổ chức của quan viên lãnh địa, dân binh ra sức ngăn cản, phụ nữ cường tráng một chút cũng gia nhập chiến đấu, giờ khắc này, là lúc sinh tử tồn vong, mỗi người đều bộc phát ra dục vọng muốn sống nguyên thủy, trong đầu mỗi người đều chỉ có một ý niệm, Ngư nhân không chết, chúng ta phải chết.
Không thể không nói, chống cự có tổ chức mạnh hơn chém giết hỗn loạn gấp trăm lần, lúc này đây, dưới sự tổ chức của quan viên, dân binh khó khăn ngăn cản Ngư nhân ở ngã tư phụ cận cửa thành bắc, cũng không có mang tới nhiều tai họa cho bên trong.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời không có tai họa mà thôi, dù sao còn có một số Ngư nhân, vượt qua dân binh theo đường nhỏ trùng vào thành khu, bất quá cư dân trong thành sớm đã đóng chặt cửa sổ, có địa thất đã sớm trốn vào, mà lượng nhỏ Ngư nhân cũng chỉ có thể mang đến cho kiến trúc một chút tổn thất. Mặt khác, chỉ có mấy tên khất cái trên đường không có lực phản kháng mới bị cắn xé...
- Đáng chết, tiểu ba tang, ngươi nhẹ một chút! Chỉ cần đại thúc tại đây, thì ngươi sẽ không có việc gì!
Trong một ngõ tắt nhỏ, đại thúc Phillip dụng cánh tay cụt của hắn ôm Chesini trong lòng, chạy thục mạng, Chesini nắm lấy Phillip, ngón tay đã bấm vào da thịt:
- Đừng sợ, đại thúc biết một địa thất bí mật ở khu 3, chúng ta tới đó là an toàn rồi.
Trong lúc vội vàng, hai người chỉ nhìn ngõ tắt nhỏ một chút, phân biệt phương hướng, lại cắm đầu chạy đi. Tại một ngã tư đường xuất hiện trước mắt, hắn liếc mắt, liền chuyển mình! Một Ngư nhân đầu cá xuất hiện trước mặt hắn.
- Mẹ nó!
Phillip mắng một câu, nhanh chóng xoay người, thấy ngay một Ngư nhân xuất hiện sau lưng, liền che người bảo vệ Chesini.
- Ô! Ô!
Chesini nắm trên vai Phillip, nhìn hai hàm răng của Ngư nhân đang đuổi tới, sợ đến thất thần kêu lớn.
Bằng vào sự quen thuộc với đường nhỏ trong nhiều năm ăn xin, Phillip rốt cục ôm được Chesini thoát được Ngư nhân, đột nhiên thở ra một hơi, ngồi vào một chỗ bí mật trong đống rác.
Đột nhiên, thân thể hắn mềm nhũn, tùy ý để Chesini nằm trong lòng hắn. Cười khổ một chút, Phillip run giọng nói:
- Tiểu ba tang, đại thúc không thể đi theo ngươi kiếm.... kiếm tiền nữa! Hắc, cũng không cần ngươi phải dưỡng... dưỡng lão nữa.
Hắn khó nhọc rút từ ngực ra mấy tờ giấy:
- Cầm lấy, đây là phiếu báo danh làm công, tới đó làm việc cho tốt, lĩnh chủ đại nhân của chúng ta là người tốt, thủ hạ của hắn sẽ không… sẽ không ăn bớt tiền công của ngươi...
Chesini há to miệng, sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc nhìn máu tươi chảy ra từ lưng đại thúc Phillip, còn một dòng màu đang chảy, trong đầu trống rỗng. Vừa rồi, Ngư nhân đã cắn rớt một khối thịt sau lưng hắn, có thể chạy tới đây, đã là cực hạn của sinh mệnh rồi.
- Ngư nhân đáng chết... tiểu ba tang, tương lai ngươi kiếm tiền, cưới vợ... đáng chết! Ta đã quên...
Phillip quay đầu lại nhìn vết máu rơi rớt lại, cả kinh, cánh tay duy nhất vỗ vỗ Chesini đang ngây ngốc, liều mạng một hơi cuối cùng la lên:
- Mau, đi mau, Ngư nhân thích nhất là máu tươi! Chúng sẽ rất nhanh truy tới đây.
- Ti! Ti!
Phillip nói đúng, khá chậm chạp, Ngư nhân ở ngõ tắt nhỏ nọ đã theo mùi máu tươi tới...
- Tiểu ba tang, ngươi không phải thường viết, viết ngươi là vương tử sao? Sau này, nói không chừng ngươi thật có thể làm vương tử.
Hắn cười lộ vẻ sầu thảm, nhận mệnh.
- Ô!
Chesini kinh tỉnh lại, sợ hãi cực độ, thương tâm cực độ, tuyệt vọng cực độ khiến hắn kêu lớn.
Ngư nhân đến rồi...
Một thân ảnh tuyết trắng đột nhiên xuất hiện, chặn ngang Ngư nhân nọ. Cự lang màu trắng lăng không lao đến, cắn vào gáy Ngư nhân, quăng thi thể Ngư nhân ra ngoài.
Andy mặc dù yếu, nhưng đối phó với một Ngư nhân còn không có vấn đề.
Harry từ trong góc phố đi tới, phía sau còn dẫn theo mấy binh lính tinh duệ, vỗ ngực nói:
- Ai nha, vương tử điện hạ của ta, hoàn hảo ngươi không có việc gì, nếu không phụ vương của ngươi không phải sẽ phái đại quân tuyên chiến với Lanning sao.
Hắn đi tới nhấc Chesini lên.
Chesini hốt hoảng, lẳng lặng nhìn ánh mắt khiếp sợ của đại thúc Phillip, lệ rơi đầy mặt.
Phillip đại thúc vì bảo vệ mình mà bị Ngư nhân... đây là Phillip đại thúc, hắn mặc dù rất hung dữ, mặc dù thường xuyên đánh chửi mình, nhưng, hắn đã quan tâm mình, một đêm đói bụng, Phillip đại thúc... mình không ăn được cơm thừa canh cặn, một ngày đói bụng, đi tranh cướp với hai con chó hoang, đầy người vết thương chính đại thúc Phillip đã làm thịt chó cho mình, cùng mình đi làm công kiếm tiền, còn dành tiền cho mình cưới vợ....
- Ô ô!!!
Chesini quay đầu căm tức nhìn Harry, Harry lập tức rụt cổ.
- Ngươi, ngươi thật sự là, là vương tử? Thật vậy chăng?
- Ngươi hài tử này, tình tình xấu vậy, tương lai... quốc gia của ngươi nhất định sẽ có không ít, không ít tên khất cái... giống như đại thúc vậy! Thật sự là...
Cánh tay cụt đột nhiên hạ xuống, rốt cục không chút động đậy.
- A!!!
Chesini phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Harry lo lắng nhìn thoáng qua phụ cận, thấp giọng phân phó mấy binh lính:
- Nhanh mang vương tử điện hạ trở về, hắn tuyệt không thể gặp nguy hiểm! Mau.
Chesini vẫn không nhúc nhích, mặc cho binh lính vác hắn trên vai, thân thể xụi lơ, nhưng đầu vẫn ngẩng cao, nhìn chằm chằm vào nụ cười dần cứng lại trên mặt Phillip...
Đại thúc, quốc gia của ta sau này tuyệt không có khất cái.
Chỉ cần tương lai ta là một hoàng đế tốt! Ngài chờ xem...
Đưa mắt nhìn Chesini rời đi, Harry đột nhiên cúi người cho một dược hoàn vào miệng Phillip, thấp giọng cười nói:
- Ngươi đã chịu khổ rồi, những ngày này ngươi dạy dỗ Chesini tiểu tử này rất tốt, lĩnh chủ đại nhân rất hài lòng, dưỡng thương cho tốt, lĩnh chủ đại nhân đã an bài cho ngươi một chức vụ tại ti hành chánh ở một trấn phía bắc...
Vẻ mặt vốn đã cứng lại của Phillip, lại nhếch miệng! Không biết là đau hay là cao hứng...
Cũng một màn như Phillip, tại các nơi trong cảng New Zealand, chỉ cần xuất hiện Ngư nhân nhân, thì có sinh ly tử biệt... Ngư nhân đáng chết!
Cố sức không chết, hết thảy đều là bố cục của Đỗ Trần, nhưng một màn này cùng loại liên tục diễn ra tại cảng New Zealand, mở đầu giống nhau, quá trình giống nhau, duy nhất bất đồng là cũng không phải là bố cục, những người kia thật sự chết.
Chỉ cần có Ngư nhân xuất hiện, thì có sanh ly tử biệt... Ngư nhân đáng chết.
Trong lúc này, Đỗ Trần đã cầm trong tay Liên Hoa thánh khí được phong bế, xuất hiện giữa biển rộng mênh mang, ở ổ của Ngư nhân.