Nơi ở của Mục Cảnh Thiên quá nhiều, căn bản không thể đến từng nhà tìm kiếm, cho nên chỉ đành quay về chung cư Hạ Tử Hy chờ cô dưới lầu.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Em không sao, anh ta không làm gì em cả; chỉ là làm sao anh biết được chuyện này?”
Cho đến hiện tại, cô vẫn không biết tại sao Mục Cảnh Thiên lại phát hiện ra được.
Sau khi quan sát Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh nghĩ, có lẽ vì hôm nay ba mẹ đến tiệc chúc mừng, hai người bọn họ sau khi nhìn thấy em liền trò chuyện đôi câu, có lẽ đã bị Mục Cảnh Thiên nghe thấy!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy ngây người.
Thì ra là như vậy!
Không trách được, khi anh ta bước ra ngoài cùng Lăng Tiêu Vân tâm trạng vẫn còn tốt, đến khi quay lại thì biến thành bộ dạng như vậy.
“Ba mẹ cũng đến sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Dục gật đầu nói: “Hai năm nay, chỉ cần Mục thị và Vân Duệ có bát kỳ hoạt động nào đều sẽ gửi thiệp mời Hạ thị, có điều từ trước đến nay đều là anh thay mặt tham dự, chỉ không ngờ rằng tối hôm qua ba mẹ lại cùng đền!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy có chút trầm ngâm.
Nếu sự việc đã xảy ra, cũng không có cách nào thay đổi được, cũng không cách nào trách lỗi cho bát kỳ ai.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, cô cũng biết được rằng không sớm thì muộn sẽ có một ngày bí mật được tiết lộ, nhưng không nghĩ rằng mọi chuyện lại đến nhanh chóng và bất ngờ đến như vậy.
Nghĩ đến khung cảnh khi hai người bọn họ cùng khiêu vũ, Mục Cảnh Thiên ôm chặt đến mức như muốn bóp chết cô.
Hạ Tử Hy thở dài.
“Chuyện này đều trách anh!” Hạ Tử Dục tự trách nói.
Nghe câu nói này của Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy nhìn anh nói: “anh hai, chuyện xảy ra không trách được anh, anh cũng không cần từ đổ lỗi cho bản thân; hơn nữa hiện nay em đã về nước sớm hay muộn gì cũng phải đối diện với Mục.
Cảnh Thiên. Hiện tại anh ta đã phát hiện ra cũng tốt, em cũng không cần phải lo lắng ngày đêm!”
“Chỉ có điều…”
Điều cô lo lắng duy nhất chính là Hạ thị.
Cô không muốn vì nguyên nhân bản thân mà liên lụy đến Hạ thị.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục nói: “Em đang lo cho tập đoàn Hạ thị sao?”
Ngước mắt nhìn Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy gật đầu: “Không biết chuyện này có liên lụy đến Hạ thị không?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục nói: “Em đang lo cho tập đoàn Hạ thị sao?”
Ngước mắt nhìn Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy gật đầu: “Em không biết chuyện này có liên lụy đến Hạ thị không?”
“Em yên tâm, Hạ thị của hôm nay đã không còn giống với Hạ thị ba năm trước, không yếu đuối đến mức chỉ cần một cú sẽ ngã, dù cho Mục Cảnh Thiên thật sự muốn đối phó với Hạ thị đi chăng nữa, cũng không phải là chuyện trong lát có thể xử lý được!” Hạ Tử Dục nói, cố gắng khiến cho Hạ Tử Hy yên tâm.
Nghe câu nói này của Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy gật đầu.
“Em sau này có tính toán gì không? Mục Cảnh Thiên dù sao cũng đã phát hiện ra thân phận thật của em, em đã dự tính bước kế tiếp phải đi như thế nào hay chưa? Hay là quay về công ty phụ giúp anh?” Hạ Tử Dục nói.