“Hai người đang nói gì vậy?’ Ngay lúc này, giọng nói lạnh lùng của Mục Cảnh Thiên lập tức vang lên phía sau lưng hai người.
Khi nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa lạnh lùng ấy, cả người Hạ Tử Hy lập tức đứng im bắt động.
Cùng với ánh nhìn của dì Lý, hai người cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rồi, chỉ thấy Mục Cảnh Thiên đang từ từ bước về phía bọn họ.
Mỗi một bước chân của Mục Cảnh Thiên, từng bước từng bước giống như đang giẫm lên trái tim của Hạ Tử Hy mà bước đến.
Cô căn bản không biết Mục Cảnh Thiên đã đứng sau lưng hai người bọn họ từ khi nào, cũng không biết anh ta có nghe được cuộc nói chuyện của hai người không, ngay giây phút này, tâm trạng của Hạ Tử Hy lên xuống thấp thỏm, bàn tay tuôn mồ hôi không ngừng, nếu như bị Mục Cảnh Thiên phát hiện, cô nhất định chết không nơi chôn thân.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ đắn đo về những vấn đề này, Mục Cảnh Thiên đã bước đến trước mặt hai người bọn họ.
Ánh mắt dò xét lên hai người, sau đó Mục Cảnh Thiên nói: “Hai người đang nói gì?”
Rõ ràng trong lòng kích động không ngừng, lo lắng đến chết đi sống lại, nhưng trên khuôn mặt Hạ Tử Hy vẫn giả vờ như không có bất kỳ điều bất thường gì xảy ra, cười với Mục Cảnh Thiên rồi nói: “Không có gì, chỉ là có chút bùn ngủ, nên xuống lầu mua chút đồ ăn mà thôi; lúc quay về văn phòng thì tình cờ gặp dì này muốn tìm đường đến nhà vệ sinh, nên tôi dừng lại chỉ đường cho bà ấy mà thôi!” Hạ Tử Hy tùy tiện bịa đặt một câu chuyện, cũng không biết Mục Cảnh Thiên có nghe được nội dung cuộc trò chuyện vừa nãy của hai người bọn họ hay không?
Nghe lời giải thích của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên liền nhíu chặt chân mày, ánh mắt lại tiếp tục dò xét cô, sau đó nói: “Vậy sao?”
Hạ Tử Hy vô cùng chắc chắn gật đầu, trên mặt vẫn còn vương nụ cười, vào giây phút này, cơn buồn ngủ sớm đã tan biến, hiện tại chỉ còn lại sự căng thẳng, cùng việc ép bản thân phải cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Lúc này, ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn sang dì Lý hỏi ngược lại bà: “Dì Lý, dì không biết nhà vệ sinh ở đâu sao?” Mục Cảnh Thiên tùy tiện hỏi một câu, dù sao dì Lý cũng không phải lần đầu tiên đến đây, làm sao có thể không biết vị trí nhà vệ sinh?
Dì Lý đứng im tại chỗ, trong tim vô cùng thấp thỏm, dù sao cũng phải che dấu Mục Cảnh Thiên nên trong lòng khó tránh có chút lo lắng; nhưng bà đã hứa với Hạ Tử Hy thì còn có thể nói được gì khác, cho nên chỉ đành ngại ngùng nói: “Không phải tại vì đã lâu rồi không đến đây hay sao, nên dì cũng không nhớ rõ lắm!”
Nghe câu trả lời của bà, Mục Cảnh Thiên chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn liếc nhìn dò xét hai người bọn họ.
Biểu cảm đó, cũng không biết anh ta có tin những lời hai người nói hay không?
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta hiện tại, có lẽ Mục Cảnh Thiên lúc nãy cũng không nghe được nội dung nói chuyện giữa hai người, nếu không anh ta làm sao có thể bình tĩnh như vậy được?
“Hai người quen biết nhau?” vừa nói, ánh mắt Mục Cảnh Thiên liền lập tức chú ý đến cánh tay của Hạ Tử Hy vẫn đang ôm lấy cánh tay của dì Lý.
Không thể không thừa nhận, năng lực quan sát của anh ta quá mạnh.
Mục Cảnh Thiên vẫn đứng yên tại nơi đó, nhìn theo bóng lưng dì Lý, sau đó nhìn theo bóng dáng vừa rời đi của Hạ Tử Hy, như có điều gì cần suy nghĩ.
Sau khi Hạ Tử Hy bước vào thang máy, cửa thang máy vừa khép lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Trong thời gian làm việc tại Vân Duệ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm mặt Mục Cảnh Thiên, luôn phải nơm nớp lo sợ anh ta sẽ phát hiện ra sự thật, cảm giác mỗi ngày đều tháp thỏm bước trên một tằng băng mỏng, lo sợ không ngừng.
Nhìn tình huống vừa rồi, xem ra Mục Cảnh Thiên thật sự không nghe thấy nội dung nói chuyện giữa hai người bọn họ.
Nếu không, anh ta cũng không dễ dàng buông tha bọn họ.
Suy nghĩ như vậy, Hạ Tử Hy cuối cùng cũng có thể thả lỏng người.
Nhưng hiện tại như vậy cũng tốt, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không còn.
Khiếp sợ một trận như vậy, buồn ngủ đến mấy cũng phải tan biến.
Cửa thang máy vừa mở ra, Hạ Tử Hy lập tức bước ra ngoài.
Hiện nay đồ ăn mua về cũng không còn đất dụng võ, cô liền trực tiếp bước đến phòng trà nước pha cho mình một ly cà phê; để bản thân bình tĩnh một chút.