Sau khi uống hết một ly cà phê, Hạ Tử Hy tiếp tục pha cho mình một ly cà phê mới, vừa mới cầm ly cà phê bước ra ngoài liền cùng Mục Cảnh Thiên chạm mặt.
Trái tim của Hạ Tử Hy không kìm được mà tiếp tục căng thẳng, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh chào hỏi anh ta: “Mục tổng!”
Nhìn ly cà phê trong tay cô, Mục Cảnh Thiên nhướng mày, “Buồn ngủ sao?”
“Tạm ổn!” Hạ Tử Hy nói.
“Nếu như cô thật sự buồn ngủ, có thể trở về nhà nghỉ ngơi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô chỉ cười: “Không có việc gì, tôi vẫn có thể kiên cường!”
“Vậy thì tốt!” Mục Cảnh Thiên gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp bước về văn phòng làm việc của mình.
Nhìn bóng lưng đã rời đi của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy lập tức thở phào nhẹ nhõm, việc này cuối cùng cũng xem như trôi qua, sau đó cô cũng xoay người quay về phòng Thiết Kế.
Trải qua một trận kinh hoàng, cả buổi sáng Hạ Tử Hy cũng không cảm thấy buồn ngủ, những ý tưởng về bản thiết kế của bản thân cũng đã suy nghĩ được kha khá, cô liền cùng Khả Khả hai người bọn họ bắt tay vào xử lý hồ sơ của Tập đoàn Nguyên thị, độ ăn ý của hai người cũng không tệ.
Khi đến thời điểm buổi trưa, khi bọn họ chuẩn bị đi ăn trưa, Lăng Tiêu Vân đột nhiên xuất hiện.
Mỗi lần cô ta xuất hiện, đều khiến cho phòng Thiết Kế nồi lên một trận bát quái.
Đương nhiên mục đích của Lăng Tiêu Vân khi đến đây chính là cùng Mục Cảnh Thiên dùng bữa.
Tất cả mọi người ở phòng Thiết Kế đều biết rõ điều này.
Muốn đến được văn phòng làm việc của Mục Cảnh Thiên cần phải đi ngang qua phòng Thiết Kế, cho nên khi Lăng Tiêu Vân tiến vào công ty, liền lập tức nhìn thấy Hạ Tử Hy đang ngồi một góc trong văn phòng, cô ta liền nhớ đến chuyện xảy ra vào đêm hôm trước, ánh mắt không tránh được lóe lên tia tức giận khi nhìn thấy Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy cảm thấy đặc biệt bắt lực trước chuyện này, sự căm ghét mà Lăng Tiêu Vân dành cho cô quả thật không tầm thường, cô chỉ đành giả vờ không nhìn thấy.
Khi nhìn thấy Lăng Tiêu Vân tiến vào văn phòng của Mục Cảnh Thiên.
Ngay lúc này Mục Cảnh Thiên đang có ý định kêu Hạ Tử Hy cùng hắn đi ăn cơm, đột nhiên có người gõ cửa từ bên ngoài, sau đó Lăng Tiêu Vân liền tiến vào.
Vừa nhìn thấy người bước vào là Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nhướng mày hỏi: “Tại sao em lại đến đây?”
Sau khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân lập tức bĩu môi, bước lên phía trước: “Cảnh Thiên, những ngày gần đây néu em không đến tìm anh, có phải anh cũng không đến tìm em không?”
Lúc này Mục Cảnh Thiên mới nhớ ra đã nhiều ngày không gọi điện thoại cho Lăng Tiêu Vân.
“Những ngày gần đây công ty bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi New Talent, nên có chút bận không kịp trở tay!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Vậy sao?” Lăng Tiêu Vân hỏi ngược lại hắn, “Vậy mà em cứ nghĩ anh đã thay lòng đổi dạ rồi chứ!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhướng mày, ngước mắt nhìn cô ta: “Em đang oán trách với anh sao?”
Sợ Mục Cảnh Thiên sẽ tức giận, Lăng Tiêu Vân lập tức nói: “Người ta chỉ sợ mắt anh mà thôi, đi ăn cơm trưa với em được không?” Hai cánh tay của Lăng Tiêu Vân bám láy cổ của Mục Cảnh Thiên nũng nịu nói.
Lăng Tiêu Vân đã nói đến như vậy, Mục Cảnh Thiên còn có thể nói gì khác, chỉ đành gật đầu: “Được!”
“Em đã đặt trước nhà hàng!” Lăng Tiêu Vân cười nói.
Cho nên Mục Cảnh Thiên chỉ có đứng dậy, Lăng Tiêu Vân lập tức bước đến giúp hắn mặc áo khoác, nhìn dáng vẻ rất giống bộ dáng người vợ nhỏ bé.
Sau khi Mục Cảnh Thiên mặc xong áo khoác, hai người liền lập tức bước ra ngoài.
Ngay khi bước ngang phòng Thiết Kế, cánh tay của Lăng Vân Tiêu như cố ý bám lấy cánh tay Mục Cảnh Thiên, ngay lúc này Hạ Tử Hy đang đứng cách đó không xa, cùng Khả Khả bản bạc lát nữa ăn trưa nên ăn món gì, ngước mắt lên liền thấy cảnh trước mắt, hơn nữa ánh mắt Lăng Tiêu Vân lại tràn ngập ác ý và thách thức khi nhìn cô, giống như đang tuyên bố chủ quyền của bản thân.
Hạ Tử Hy cũng chỉ nhẹ nhàng quét mắt qua nhìn, giống như không hề phát hiện ra hai người trước mắt.
Hạ Tử Hy không một chút hứng thú gì đối với sự khiêu khích của Lăng Tiêu Vân.
Lúc này, khi Lăng Tiêu Vân bước đến, nhìn thấy Hạ Tử Hy, trên môi liền nhéch lên một nụ cười nhạt: “Hạ tiểu thư!”
Đã nghe thấy giọng nói của cô ta, dù cho Hạ Tử Hy có ý định giả vờ không nhìn thấy cũng không cách nào thực hiện được.
Hạ Tử Hy đành quay lại nhếch môi nhìn Lăng Tiêu Vân: “Lăng tiểu thư, xin chào!”