Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 5: Chương 5: Cái gọi là may mắn




Nếu có người chịu mở xem tư liệu, thì sẽ phát hiện vào khoảng năm 1900, năng lượng của từ trường trái đất đã bắt đầu suy yếu.

Ban đầu, ảnh hưởng của nó đối với con người bé nhỏ cực kỳ, trong lúc đó các hiện tượng kỳ lạ vẫn luôn xảy ra theo từng năm, thống kê tổng hợp mới nhất cho thấy, cường độ từ trường trái đất đã suy yếu ít nhất 10% so với 150 năm trước, dữ liệu thu thập qua vệ tinh của các quốc gia có vệ tinh nhân tạo biểu thị, từ trường mà lẽ ra nên bao phủ toàn bộ trái đất đã không còn hoàn chỉnh, ở một số nơi, đặc biệt là cực bắc và cực nam, đã xuất hiện vài lỗ hổng lớn.

Từ trường là một thứ nhìn không thấy chạm không đến, đa phần mọi người đều không quan tâm đến nó, ngay cả khi quốc gia tổ chức họp báo và nói rằng đại sự không ổn từ trường sắp biến mất, ước chừng sẽ có nhiều người trơ mắt nhìn, tỏ vẻ nghiêm trọng thế à, là bởi không sử dụng được la bàn đúng không?

Thời điểm này có lẽ dùng phim khoa học để phố cập kiến thức là tốt nhất, có điều một bộ phim không thể nào miêu tả chi tiết hậu quả đáng sợ ấy, cho nên đối với đa số người, bạn kể cho họ về nguy cơ sinh hóa, họ sẽ sợ hãi sâu sắc hơn và hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề hơn, còn trường địa từ, đó là thứ gì?

Nhưng yếu nhân* các quốc gia, bao gồm các nhà khoa học vẫn bình tĩnh không hoảng là vì có nguyên nhân, bởi người ta nói rằng cứ 250.000 năm cực từ của trái đất sẽ đảo một lần, tức là cực nam sẽ biến thành cực bắc, bản thân địa cầu tựa như một cục nam châm khổng lồ, đảo chiều của các cực từ là một hiện tượng tự nhiên, nhưng khi nó bắt đầu đảo, việc xảy ra một số thay đổi mạnh mẽ là điều bình thường, bước đầu dự tính rằng quá trình này sẽ tiếp diễn chậm rãi trong hơn hai nghìn năm, việc con người cần làm là thích ứng dần dần, và bảo vệ môi trường.

Mãi cho đến chạng vạng ngày 7 tháng 1, một số hố từ trường bỗng nhiên xuất hiện ở khu vực Thái Bình Dương, cách nhau rất gần và ảnh hưởng lẫn nhau, khiến nhiều sinh vật biển rơi vào cảnh hỗn loạn, mặc dù theo kinh nghiệm, từ trường sẽ thay đổi, không quá vài ba hôm, tình hình những khu vực đó sẽ trở nên tốt hơn, quan trọng là tất cả các nhiễu loạn từ trường hơi nghiêm trọng từ trước đến nay đều xuất hiện ở hải dương, cho nên tình huống sẽ quấy rối bình yên lòng người này không được công bố. Các nhà khoa học đang khẩn trương nghiên cứu sâu về tác động của tai nạn này đối với khí hậu trong suốt năm 2012, nhất định phải sớm làm tốt chuẩn bị cho việc chống lũ chống hạn.

Biển Đông.

Đại dương mênh mông vô biên, bóng đêm mịt mù, như ma quỷ.

Trên thân thể của nó, du thuyền xa hoa rực rỡ ánh sáng vững vàng lướt trên sóng, đây là hành trình cuối cùng của nó, nhưng ngoại trừ Thuyền trưởng và thuyền viên ngày càng sốt ruột thì chẳng một ai biết.

Vào sập tối, liên lạc giữa Nữ thần Thalassa và đất liền gián đoạn liên tục, radio cũng không thể sử dụng, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng điện lưu xẹt xẹt. Trên thuyền lại có vài người lên cơn đau tim, Thuyền trưởng cũng sứt đầu mẻ trán, trên biển thường sẽ xảy ra những chuyện thế này, có thể do thời tiết, hoặc có thể có quặng sắt dưới đáy biển sinh ra từ trường mạnh, tóm lại chỉ cần ra khỏi vùng biển này là tốt rồi.

Trên thực tế, ông cũng để thuyền viên giải thích với hành khách như vậy.

Chỉ là ngày trước ngang qua đây, chưa từng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như thế.

Thuyền trưởng là một người trung niên tuổi gần bốn mươi, lương ông cao, kinh nghiệm đủ, một năm chỉ cần ra khơi ba đến bốn chuyến, mỗi chuyển khoảng một tháng, nên ông rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, vì an ổn ngồi ở vị trí này, không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, ông thực sự không dám quấy rầy mấy đại nhân đang hứng thú nồng nàn kia.

Nhất là tối nay, ông chủ Hàn, người đã vung tiền như rác thuê chiếc du thuyền này, đang mở tiệc say sưa trong phòng khiêu vũ trên boong tầng thứ mười.

Phàm là có tư cách tham gia, ai không phải kẻ quyền thế? Có lẽ chỉ trừ mỗi nhóm minh tinh kia, Hạ Ý có thế tham dự cũng nhờ bởi là người của công ty, còn trợ lý như Lý Thiệu, hoặc là trung tầng của một xí nghiệp nào đó, đều bị từ chối ngoài cửa, trong mắt những kẻ tự cho mình là tầng lớp thượng lưu này, trợ lý dưới tay chỉ là công nhân cao cấp, còn không thiết thực bằng vệ sĩ trong dịp này!

Điệu nhạc Van tao nhã vang vọng khắp đại sảnh, những ngón tay thon dài của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhịp nhàng trên những phím đàn đen trắng.

Chiếc bàn dài dưới ánh đèn chùm pha lê, bày đầy hải sản, bánh ngọt, món ăn và các loại rượu nổi tiếng.

Tất nhiên trong đây sẽ có vài món kị nhau, nhưng không mấy nghiêm trọng, có thể gây tháo dạ, song chẳng ai quan tâm, party thế này rất hiếm người thực sự tới vì ăn uống, nếu như không màng gì mà chỉ ngồi đó ăn, sẽ trở thành trò cười cho người ta chế giễu.

Không có nước trái cây, có một quầy bar xanh nhỏ, cổ tay của người pha chế linh hoạt điều khiển những chiếc ly lớn nhỏ khác nhau bay lên bay xuống, nhanh chóng mang ra từng ly cocktail với nhiều màu sắc khác nhau, là nơi được các quý cô thích nhất, và tất nhiên nơi nào có các cô, nơi đó luôn có những gã đàn ông mang đủ các loại tâm tư.

Ngoại trừ mấy kẻ tai to mặt lớn, mọi người đều được lễ phép yêu cầu giao điện thoại và camera trước khi tiến vào, suy cho cùng, trong cái giới này chẳng ai sạch sẽ hơn ai cả.

Thật ra Hạ Ý chẳng hề muốn đến, nhưng hắn không cách nào nào bơi vào bờ trốn được, sợ hãi, chẳng thể thay đổi bất cứ điều gì.

—— Nếu ngày mai là tận thế, vậy bạn muốn làm gì?

Hạ Ý bưng một ly Tequila chanh đứng trong góc, cha mẹ hắn, vào tuổi bốn mươi mới có đứa con trai duy nhất là hắn, vì hắn mà gần như sầu thấm tim, may thay gia cảnh họ khá giả, thế hệ cha hắn đều là bác sĩ, nhưng tình huống của Hạ Ý vốn đã rất khó để tìm được một công việc bình thường, chứ đừng nói chi là học y,

Hạ Ý thậm chí còn không có tấm bằng cấp nào, hoàn cảnh lớn lên của hắn khác với những đứa trẻ bình thường, hắn không đi học, cũng từ chối vào trường thi, bốn năm trước, cha mẹ hắn qua đời vì tai nạn giao thông, đối với Hạ Ý, chẳng khác nào cánh cửa thế giới cuối cùng rộng mở với hắn đã đóng lại.

Hắn mong muốn có bạn bè, có tình yêu, nhưng hắn không thể quá thân thiết với người khác, bởi vì nếu thực sự để ý, hắn sẽ lặp đi lặp lại mà cân nhắc từng câu nói, mỗi một động tác xem có thỏa đáng hay không, chặt chẽ chú ý hành vi của chính mình, nhưng thường hay biến khéo thành vụng. Mấu chốt nhất là, hắn rất khó phán đoán sự thay đổi cảm xúc từ vẻ mặt của đối phương, diễn xuất chỉ là một sự cường điệu nhỏ, có kịch bản nhắc nhở, nếu như có một người giả tạo cười và nói với hắn "Chào cậu nha", hắn thực sự chỉ hiểu đó là một lời chào đặc biệt.

Ngoại trừ cha mẹ, chẳng ai sẽ thật lòng đánh đổi vì mình một cách vô điều kiện, đây là lẽ đời, Hạ Ý hiểu.

Thế nên hắn tiếp tục sống cô độc, bởi vì hắn không biết làm thế nào để bước vào thế giới này, dần dà, đã không còn hy vọng xa vời nữa, thậm chí sẽ né tránh trong vô thức khi người khác bày tỏ sự nhiệt tình quá mức với hắn. Cô độc là cách duy nhất để hắn tự bảo vệ mình, còn trầm mặc là dùng để duy trì tôn nghiêm.

Hắn không muốn vì tình yêu, mà cẩn thận đến nỗi thảm hại như thế.

Hắn không biết mình tồn tại, đến cùng là vì điều gì, nhưng hắn không hề muốn chết.

Nếu mọi thứ không như hắn tưởng tượng...

Hạ Ý một hớp uống cạn ly rượu, lại cạn ly khác, hành vi khác thường này của hắn, chọc cho người quen biết hắn ghé mắt liên tục. Hắn vốn đã đứng nơi đó, chẳng quá nổi bật, trông còn khô khan nhạt nhẽo, thậm chí sẽ chẳng ai chú ý tới, nhưng bởi vậy, có vài kẻ thích vui đùa, gu thưởng thức đặc biệt nổi lên chút hứng thú.

Chẳng hạn như, con trai ông chủ Hàn, Hàn Lâm.

Giới con ông cháu cha chân chính có quyền có thế khá hẹp, Hàn Lâm chưa từng gặp Hạ Ý, điều này chứng tỏ người đàn ông trước mắt mình mười thì có tám, chín phần là CEO mới được tuyển dụng của công ty nào đó. Có thể mặc một bộ vest đến nỗi chỉnh tề ngăn nắp, cứng nhắc vô vị như vậy đều là mấy lão già khọm, cố tình Hạ Ý lại ngửa đầu uống hết ly này đến ly khác, lúc gấp quá, có chút rượu sẽ lăn xuống dọc theo cổ —— thứ lỗi cho đường đường Hàn công tử tuy rằng trí nhớ rất không tồi, nhưng sao gã lại phải đi xem phim truyền hình chứ? Thấy Hạ Ý lạ mắt cũng bình thường thôi, nhưng Hàn Lâm lại thích kiểu như vậy. Chắc là khi còn học ở Anh đã nhìn những thân sĩ Anh nề nếp ngăn nắp quá nhiều, rất rõ ràng là những người nghiêm túc và cổ hủ, trong thầm lặng nếu không phải là kẻ cực kỳ tẻ nhạt, thì chính là dạng người trong nóng ngoài lạnh. Bây giờ thoạt nhìn rõ ràng là một trò tiêu khiển không tồi.

Gold-collar*? Cho dù Diamond-collar cũng không phải là dân làm công và thất nghiệp như nhau sao, không cho phép công ty lớn cùng ngành mời hắn, dù người có năng lực đến đâu thì cũng bị hạn chế. Hàn Lâm giống với cha gã, hết lòng tin rằng trên đời này không có trò tiêu khiển nào là không mua được bằng tiền.

"Chào buổi tối, em là?"

Hàn Lâm cũng coi như là mục tiêu được rất nhiều người chú ý trong buổi tiệc, gã ta vừa cử động, đã có không ít người đoán ra mục đích, sôi nổi nhìn chằm chằm vào Hạ Ý bằng ánh mắt xem kịch hoặc bất mãn.

Gật đầu chào lại là phép lịch sự cơ bản khi ai đó chào hỏi mình.

Vậy nên Hạ Ý rất nghiêm túc làm điều đó.

Tiếc là hắn không nói lời nào, cảm thấy đã lễ phép chào hỏi xong, đương nhiên là tự bước qua một bên. Hắn vốn không định ăn món gì, nhưng có lẽ đây là bữa tối cuối cùng, tại sao phải bạc đãi bản thân để cho bụng đói kêu vang chứ, bèn tùy ý lấy miếng bánh kem Black Forest, Hàn Lâm nhìn mà mí mắt giần giật, giám đốc nghiêm túc khô khan nào lại đi ăn bánh vào dịp này, đó là độc quyền của trẻ em và nữ sĩ*!

"Tôi nghĩ có lẽ em chưa từng thử món trứng cá muối Biển Đen này, à, tất nhiên là phải dùng thìa làm bằng vỏ sò, kim loại sẽ làm hỏng hương vị của trứng cá muối..."

Hàn Lâm còn chưa nói xong, Hạ Ý đã rời đi.

Thoáng chốc sắc mặt gã trở nên khó coi, nói thật, không phải gã chưa từng bị từ chối, nhưng bị lơ đi như vậy đúng là lần đầu tiên.

Hạ Ý chẳng hề biết mấy lời kia là nói với mình. Tầng boong này có một nửa phòng khiêu vũ ngoài trời, một nửa bể bơi trong nhà, cùng với vài ban công hướng biển, hắn tùy ý thay đổi vị trí, đi về phía một ban công.

Ngửa đầu nhìn bầu trời, gió biển vô cùng thoải mái, kỳ thật nếu như loãng khí quyển, không có mặt trời cũng sẽ có phóng xạ.

"Tiền bối Hạ!"

Hạ Ý quay đầu, thấy là An Lỵ, bởi vì coi như người quen, nên hắn không tránh đi.

"Tiền bối Hạ hôm nay rất không bình thường?" An Lỵ nhướng mày, thấy Hạ Ý không đáp, cũng không để bụng, duỗi tay chỉ về phía trước:

"Nhìn kìa, đằng kia có nước phun! Có lẽ là cá voi, nghe nói thịt cá voi rất ngon! Tuy rằng quốc tế cấm bắt, nhưng đảo quốc phía đông vẫn bắt hằng ngày, cho nên có đôi khi, hành động nho nhỏ sẽ chọc phải rắc rối lớn..."

Lần này Hạ Ý lại chẳng hề cân nhắc hàm nghĩa trong lời nói của An Lỵ, hắn bị chỗ nước phun thật lớn kia hấp dẫn, ánh đèn không chiếu tới nơi đó, mờ mờ ảo ảo không quá rõ ràng. Thái dương Hạ Ý vô cớ nhói lên một cái.

Có thứ gì đó, đang nhìn chiếc thuyền này.

Bỗng, một cái đuôi cá màu bạc đột nhiên ló ra khỏi sóng nước.

Từ nơi cao như Nữ thần Thalassa nhìn xuống, con người còn không to bằng con kiến, song nếu có con cá to bằng người trưởng thành —— vậy mong rằng nó không phải cá mập.

"Nhìn không ra, tóe nước đến như thế, cá lại chỉ to bằng ấy!"

Hạ Ý chợt nói: "Có lẽ là một đàn."

An Lỵ lấy làm kinh hãi, cô nói chuyện với Hạ Ý, xưa nay chưa bao giờ trông chờ nhận được câu trả lời. Hạ Ý của tối nay, quả thực rất khác thường. Cô nghĩ mà lòng hơi căng thẳng, cô là một người phụ nữ trẻ tuổi khí chất tốt, triển vọng sự nghiệp cũng không tồi, quan trọng nhất là, mắt nhìn người của cô khá chuẩn. Không phải An Lỵ để tâm Hạ Ý, cô chỉ biết, có vài người nhìn như thông minh, thực chất lại là kẻ hồ đồ chấp nhất cái trước mắt, có vài người lầm lầm lì lì không có cảm giác tồn tại, nhưng trong lòng lại sáng trong tỉnh táo, luôn có thể phát hiện rất nhiều thứ.

Trong mắt cô, Hạ Ý chính là loại người sau.

Người thì sẽ chẳng ai tỏ ra tử tế nồng nàn nếu không có lợi ích, chẳng qua là cô rất biết làm người.

Hiện tại trực giác cô rất xấu, dùng thời gian trống mỉm cười chào hỏi người nào đó ở chỗ xa, rồi nâng cốc chân dài che đi biểu cảm trên mặt, thấp giọng hỏi:

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"...Không rõ lắm."

Hạ Ý dừng một chút, sau đó hơi do dự, chỉ lời ít mà ý nhiều nói: "Đừng đứng lâu trên boong tàu ngoài trời."

"Hoặc?" An Lỵ không nghĩ nó đơn giản như vậy.

"Tìm một nơi an toàn, trốn đi."

Hạ Ý thật lòng hi vọng, tất cả mọi sự chỉ là do hắn đang tự dọa chính mình, sự việc không hề nghiêm trọng như hắn nghĩ.

==================

Chú thích:

*Yếu nhân: Nhân vật quan trọng trong chính giới (chính trị gia).

*Gold collar worker: Nhóm người lao động thuộc các ngành có chuyên môn cao như luật sư, bác sĩ, kĩ sư nghiên cứu. Ngoài ra, gold collar worker còn dùng để chỉ những lao động trẻ, thu nhập thấp nhưng có xu hướng chi tiêu vào các mặt hàng, dịch vụ xa xỉ (thường nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của gia đình)

*Nữ sĩ: Cách gọi tôn trọng đối với phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.