Suốt cả đêm, Hạ Ý không hề chợp mât.
Trí nhớ của hắn vượt xa người thường, cứ việc có rất nhiều trong số đó hắn chẳng mấy quan tâm, hắn thậm chí sẽ quên đi những thứ cùng loại với con số sau mười phút ghi nhớ. Nhưng ấn tượng đối với phim ảnh thì rất sâu, chỉ cần thoáng nghĩ lại, là có thể nhớ ra trọn vẹn tình tiết và lời kịch.
Thế nên hắn không thể ngừng nghĩ đến bộ phim kinh dị mang tên Deep Rising*, đã vậy câu chuyện được mô tả trong phim còn vừa lúc xảy ra ở Biển Đông. Là một bộ phim dùng máu me làm mánh khóe, xác chết vương vãi trên chiếc du thuyền kia có lẽ sẽ khiến rất nhiều người ăn không ngon. Nhưng Nữ thần Thalassa lại không phải to lớn bình thường, thứ gọi là quái vật biển cao hơn mười mét, cũng chỉ là một phần mười kích thước của thuyền mà thôi.
Vả lại đó chỉ là một câu chuyện viễn tưởng, ngay cả khi thế giới này thật sự có những con quái vật đáng sợ như vậy, chúng vẫn sẽ chỉ sống dưới đáy biển sâu, áp lực nước mạnh mẽ đã định trước rằng nếu chúng ngoi lên mặt nước thì chẳng khác nào tìm chết.
Hạ Ý thường sẽ hay lo âu vô cớ. Hội chứng Asperger là một dạng tự kỷ rất đặc biệt. Những người mắc chứng tự kỷ khác hầu hết đều thờ ơ với thế giới xung quanh, nhưng hội chứng Asperger không giống vậy. Họ vẫn cứ để ý thế giới bên ngoài, và còn khát khao muốn thiết lập liên hệ với nó, nhưng họ không thể làm được điều này, không thể hiểu người khác, cũng không thể diễn đạt ý nghĩ của bản thân một cách chính xác và rõ ràng, và đây là một tuần hoàn ác tính, thế nên họ sẽ tự hoài nghi và chán ghét bản thân sâu sắc, thậm chí sẽ vô thức lảng tránh tất cả mọi thứ về quan hệ xã giao.
Họ sẽ nghĩ một vấn để nhỏ thành một sự việc rất nghiêm trọng.
Nếu Lý Thiệu nhìn thấy tình huống tương tự, thì cùng lắm là nghĩ đôi chút, giây lát liền quăng sau đầu. Nhưng trí nhớ và sức tưởng tượng của Hạ Ý, khiến hắn không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay.
Ông già thình lình ngã xuống, tin tức và báo chí trước lúc lên máy bay...
Hạ Ý, người cực kỳ nhạy bén đối với chi tiết, không cần phải lật qua lật lại trên giường quá lâu, đã nghĩ ngay đến những điểm liên hệ vô cùng đáng sợ, cùng một loại chim biển, cùng một loại cá, và tại sao lại lên cơn đau tim?
Ông già ngồi sau lưng Lý Thiệu ở nhà ăn, vừa lúc nằm trong tầm nhìn của Hạ Ý, có vẻ như lúc đó ông ta đang ôm nữ thư kí và ngửa đầu cười to, quá trình diễn biến không để ý, chỉ biết ông ta cười cười rồi đột nhiên ngã thẳng xuống đất, còn ông già kia nữa... Chơi bowling vốn không được xem là vận động mạnh, chỉ hơi hơi cúi người và sau đó nâng lên ——!!
Sẽ bỗng nhiên đau tim khi ngẩng đầu, lẽ nào là xoang động mạch cảnh?
Những người như Hạ Ý, cách nhìn nhận trọng tâm của vấn đề khác hẳn với người bình thường, nếu người thân hoặc bạn bè bị bệnh tim, người bình thường sẽ kinh ngạc hô lên rồi hỏi bác sĩ tình hình ra sao có nghiêm trọng không? Còn Hạ Ý sẽ hỏi, là loại bệnh tim nào? Tuy mục đích hoàn toàn giống nhau đều là đánh giá mức độ nặng nhẹ của bệnh tình, nhưng logic tự hỏi lại cách xa vạn dặm.
Bởi vì kiểu thói quen khác thường này, đã định rằng Hạ Ý sẽ ghi nhớ rất nhiều thuật ngữ và kiến thức không liên quan đến mình, bởi vì đó là cơ sở căn bản để hắn đưa ra phán đoán về ngoại cảnh và sự vật, và cũng là tuần hoàn ác tính cho việc giao tiếp không tốt, nếu đã hiểu nghĩa của thuật ngữ mới, vậy thì sẽ càng không chủ động đặt câu hỏi.
Hạ Ý thức đến sáng, mới có chút mơ mơ màng màng.
Nữ thần Thalassa thật sự quá lớn, trên làn nước biển hơi nhấp nhô, người trong cabin gần như không cảm nhận thấy giường đang lay động, hơn nữa giường được cố định trên sàn, cho nên ngay cả người bị say sóng nghiêm trọng như Lý Thiệu, cũng đã phấn chấn mà thích ứng chỉ sau một giờ.
Cabin Hạ Ý ở, không phải là phòng cảnh biển, không có cửa sổ nên không nhìn ra biển được, nhưng điều này lại vừa hay hợp ý hắn, nếu như phải thấy mặt biển đen kịt qua cửa sổ, vậy thì đêm nay, dù cho hắn có kéo rèm che cũng sẽ phải nghi thần nghi quỷ mắt giật liên hồi.
Vì vậy hắn mơ hồ cảm thấy cơ thể mình lắc lư sang trái một chút, đang mê man nên cũng không để ý, trên biển sẽ luôn có những con sóng lớn, có quá nhiều người nghĩ như thế. Rạng sáng 4 giờ, dù có say sưa đến đâu thì người ta cũng đã mệt mỏi chuẩn bị nghỉ ngơi, cabin bên này có người tình cờ nhìn thấy một bóng đen mảnh mai hình người từ rèm cửa được ánh đèn chiếu vào, ai cũng vô thức dụi mắt, bước đến vén rèm lên. Rẹt, ánh sáng trên du thuyền nháy mắt rọi sáng phạm vi trăm mét xung quanh, nhưng cái bóng do chính con thuyền tạo ra, lại càng thêm đậm đặc.
Hạ Ý bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.
Nhìn đồng hồ đặt trên đầu giường, đã 9 giờ.
Trong cuộc sống hàng ngày của những người quen tiệc tùng thâu đêm, chưa đến 2 giờ chiều, thì sẽ không phải là thời gian rời giường. Nhưng dù sao quanh đây cũng không phải là khoang cảnh biển, nói cách khác, ở nơi đây nếu không phải là nghệ sĩ vô danh như Hạ Ý, thì chính là giám đốc cấp trung của một bộ phận quan trọng thuộc một công ty nào đó, còn trợ lý đi kèm như Lý Thiệu, đều là ở tầng chót, hai người một phòng.
Do thói quen làm việc, nên họ thức dậy khá sớm, dù cho có say rượu, đồng hồ sinh học vẫn rất đúng giờ.
“Quá thật đấy... Hôm qua mới 100, hôm nay 1000 cũng không mua được?”
Hạ Ý nhẹ xoa cái trán, bởi vì cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên tối qua hắn mặc đồ ngay ngắn nằm trên giường, bây giờ áo sơ mi nhăn nheo khoác trên người. Hắn không có hứng thú xem náo nhiệt, nhưng hiển nhiên, là vị khách phòng kế bên đang đứng ở cửa hành lang và nổi cơn tam bành với người phục vụ, vì vậy dù cách âm có tốt đến đâu cũng vô dụng.
“Thật vậy, biết các người là số một Châu Á rồi... Nhưng cũng không thể vừa rời khỏi bờ biển, đã tăng giá lên gấp mười thế chứ...”
Một giọng nữ chói tai khiến Hạ Ý tỉnh táo hơn chút, nghe được tiếng người phục vụ liên tục xin lỗi:
“Quý ngài, quý cô, rất xin lỗi, trên thuyền đã hết sữa...”
“Buồn cười! Chẳng phải du thuyền Thalassa nói là sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của khách sao, nếu bảo không có rượu nho thì còn có thể hiểu được, anh muốn mọi người tin rằng bữa tiệc chè chén đêm qua là dùng sữa tươi tắm à?”
“Rất xin lỗi, không thể đáp ứng như cầu của cô, chúng tôi chân thành xin lỗi.”
Tranh chấp ngoài cửa vẫn đang tiếp tục, chẳng qua là nhân cơ hội chất vấn, dùng đó đế được bồi thường bằng một bữa cơm trưa xa xỉ. Dẫu sao toàn bộ chi phí trên Nữ thần Thalassa, cũng đủ khiến trái tim của giới tri thức khoe khoang là nhân sĩ thành công này run rẩy.
Hệt như là đối nghịch với dự cảm của Hạ Ý, mười tám giờ sau khi xuất phát, trên biển vẫn luôn sóng êm gió lặng, ánh mặt trời xán lạn, qua đi buổi trưa, trên boong ngày càng có nhiều người ra vào, đàn ông và phụ nữ bắt chuyện với nhau, phán đoán thân phận của đối phương và lợi ích có thể mang lại cho mình, cười nói không ngừng. Giờ phút này, nhãn hiệu quần áo, gu thưởng thức chính là điểm mấu chốt, không ít đàn ông như vô tình hay cố ý mà hơi giơ cổ tay với gió biển, lộ ra những chiếc đồng hồ nổi tiếng kiểu dáng khâc nhau, chỉ cần thực sự có đẳng cấp, lập tức sẽ có ngay một cuộc diễm ngộ tuyệt vời.
Lúc này ai sẽ còn để ý nước soda có 81 ly, rượu cocktail trị giá bốn con số, họ rất hào phóng lấy thẻ phòng tương ứng ra, gọi người phục vụ thanh toán.
“Anh Hạ, tối nay sếp Hàn tổ chức tiệc ở phòng khiêu vũ Sóng Biếc tầng mười, giám đốc Triệu nói, tất cả mọi người trong công ty đều phải đi.”
Lý Thiệu vừa nói, vừa bất giác dán mắt vào những cô nàng ăn mặc thời thượng, thân phận họ có thể là nhân viên hoặc bồ nhí được một số doanh nhân giàu có đưa lên thuyền. Không hiết có phải là do khí hậu hải dương hay không, tiết tháng một, mặc dù vĩ độ thuyền buồm rất thấp, nhưng nhiệt độ lại ấm áp hệt như tháng tư, mỹ nữ diện đồ phong cách nào cũng có, người thì mặc váy xẻ mỏng ôm, người thì khoác lễ phục sang chảnh, những đôi chân dài mảnh mai và duyên dáng quấn trong đôi tất lụa kia, khiến những người trẻ tuổi vừa ra xã hội lăn lộn nhìn mà ngây cả người.
Có điều sẽ khó tránh khỏi ngắm phải những người phụ nữ không có dáng người, cũng như không có nhan sắc. Nhưng khác với điều trên, trang sức trên người những người phụ nữ đó càng thêm sang quý, trang nhã hơn, đàn ông vây quanh bên người cũng nhiều nhất.
“Giời, mấy người này thành cháu luôn rồi!”
Lý Thiệu lẩm bẩm mắng vài câu, sau đó cậu phát hiện Hạ Ý không hề nghe cậu nói.
“Anh Hạ?”
Biển này có gì hay đâu, hồi Lý Thiệu mới tới còn hận không thể chạy đến mũi thuyền tạo tư thế kinh điển của The Titanic, bây giờ thì đã trở nên vô cảm, trừ bỏ nước cũng chỉ là nước, Lý Thiệu đoán lúc rời khỏi thuyền, không chừng mình sẽ nôn ngay ra khi nhìn những thấy mảng màu xanh mất.
Một đàn chim biển tuyết trắng tụ lại quanh mặt biển cách đó không xa, chợt đông chợt tây đi theo du thuyền, rất không bình thường.
Bây giờ đã rời xa bờ biển, gần đây cũng không có hòn đảo nào, những con chim biển này đúng ra không nên xuất hiện, hơn nữa chúng rõ ràng có chút kiệt sức, dáng vẻ sượng cứng, hoàn toàn không còn khí khái hào hùng bay lượn trong bão tố.
“Ha, có thấy không, nơi chim biển tụ tập, chứng tỏ mặt biển có rất nhiều cá!”
Một người đàn ông tóc vuốt bóng bẩy đứng bên lan can khoác lác với bạn mình:
“Tôi dám cá nơi đó có đàn cá mòi, nhìn xem, chúng sắp bắt đầu chuyến đi săn của mình!”
Lời còn chưa dứt, quả nhiên một vài con chim biển đã thu cánh, lao xuống biển như đạn pháo.
Mắt Hạ Ý không quá tinh, cách xa như vậy, hắn không thể nào nhìn rõ được, nhưng hắn luôn cảm thấy hành vi của những con chim biển này rất không bình thường.
“Văn hóa công ty chúng tôi là hải âu, tuy rằng không phải loại chim này, nhưng chúng cũng rất ngoan cường, một con lao xuống biển có thể sâu tới 4 5 mét, sau khi bắt được cá sẽ thoát khỏi mặt nước ngay lập tức, trờ lại trời cao...” Người đàn ông nọ hãy còn đang bốc phét, nhưng chung quanh chẳng mấy ai hứng thú, ví dụ như Lý Thiệu, chỉ biết chuyên tâm ngắm người đẹp, chỉ có mỗi bàn tay đang nắm tay vịn của Hạ Ý là run rẩy.
Không, không đúng!
Những con chim biển đó, không một con nào ngoi lên.
Tiêu hao thể lực, dù cho là cùng một loại chim biển, cũng khác nhau rất nhiều, cho nên nếu không nhìn kỹ, thì rất khó phát hiện ra, chỉ cảm thấy đàn chim biển quay vòng bất quy tắc, bay lung tung khắp nơi, thỉnh thoảng có con lao đầu vào biển, không, là rơi vào biển.
Hơi thở của Hạ Ý bắt đầu dồn dập.
Hắn rất muốn lừa dối bản thân, từ đầu tới đuôi đều là ảo giác ám ảnh hắn.
Hạ Ý lấy di động từ trong túi ra, quả nhiên không có tín hiệu, nhưng trên biển không có tín hiệu là hiện tượng bình thường, mà nếu ngay cả những chiếc điện thoại vệ tinh cao cấp đắt đỏ đó cũng...
“Chết tiệt, điện thoại tốn mất trăm nghìn tệ của ông, vậy mà chưa tới vùng biển quốc tế đã mất sóng! Ông không nên tin vào mấy lời quảng cáo chiêu trò kia, gì mà chỉ cần còn trên trái đất thì nhất định có tín hiệu chứ!”
Hạ Ý đờ ra chốc lát, ngay sau đó sợ hãi mà nhìn thái dương trên bầu trời, gần như là vừa quay đầu đã bỏ chạy, mãi cho đến nơi bóng râm không có ánh mặt trời mới chậm bước lại, bởi vì hắn luôn khác người, cho nên Lý Thiệu cũng chỉ phàn nàn vài câu, rồi miễn cưỡng đi theo.
“Anh Hạ, buổi tiệc tối nay, đừng quên đó! Ồ, thời tiết này sao càng ngày càng nóng vậy?”
Ngày 8 tháng 1, Biển Đông, mây mỏng, trời quang gió nhẹ, Nữ thần Thalassa di chuyển một cách bình yên.
Dưới biển, vệ tinh quân sự đi qua khu vực này đã cho thấy một cái bóng khổng lồ dưới mặt biển khi chụp ảnh độ nét cao.
Vào lúc này, phòng điều khiển bánh lái chính của Nữ thần Thalassa.
“Đúng vậy, Thuyền trưởng, radio đã có vấn đề từ hôm qua, vừa rồi đã hoàn toàn ngắt kết nối! Hiện tại các boong trên dưới, đều phải chạy bộ thông báo.”
“Thuyền trưởng không tốt rồi, lại có một vị khách lên cơn đau tim, hơn nữa tình hình, trông rất không ổn...”
Vị Thuyền trưởng kia thấp giọng mắng một tiếng: “Chuyến đi này bị làm sao vậy, chẳng lẽ do họ Hàn tạo nghiệt nhiều quá?”
Chiếc du thuyền xa hoa này, xưa nay đều chưa từng gặp phải chuyện tệ hại thế này, sáng nay mấy thùng sữa tươi đặt trong kho được giữ ở nhiệt độ 4 độ C đột nhiên không cánh mà bay biến hết sạch, mà nhân viên trực một mực khăng khăng rằng không thấy ai ra vào kho...
Bên kia Hạ Ý sắc mặt trắng bệch, khi nhận ra tất cả suy đoán đều có khả năng là thật sự, thấy Lý Thiệu có vẻ muốn cất bước rời đi quán cà phê ngoài trời tiếp tục ngắm mỹ nữ, Hạ Ý lập tức kéo cậu lại.
“Đừng ở dưới ánh mặt trời!”
Lý Thiệu sửng sốt, cậu theo Hạ Ý ba tháng, đương nhiên biết ngoại trừ những lúc đóng phim thì Hạ Ý hầu như không hay nói chuyện, nhưng câu nói lạ lùng không đầu không đuôi như vậy, muốn đế cậu hiểu thực sự rất khó.
“Đừng xuất hiện dưới ánh mặt trời!” Hạ Ý đổi câu khác lưu loát hơn, nét mặt rất căng thẳng.
“Hàii, em hiểu rồi, còn không phải là ngại bởi quần áo sao, em biết! Nỗi đau của người nghèo đây mà!”
Lý Thiệu nhún vai, chán nản đi về cabin, còn ăn trưa? Tha cho cậu vì đã có kế hoạch một ngày một bữa.
Hạ Ý chăm chú nhìn chim biển ngày càng ít đi ở nơi xa, chần chờ như thể đang đưa ra quyết định, nhưng sau cùng hắn vẫn giữ trầm mặc, xoay người trở về, hắn không biết nên nói thế nào, và có ai tin hay không, cũng là một vấn đề.
Chim biển lạc đường rơi xuống, cá chết, người già nghi mắc bệnh tim xoang động mạch cảnh... Đây là sự thay đổi của từ trường, thậm chí từ trường của trái đất cũng đang dần biến mất, khiến các sinh vật bơi lội và di cư theo mùa mất đi bản năng phân biệt phương hướng, vì mệt mỏi và đói khát mà chết thành đàn, và những bệnh nhân phải dùng máy tạo nhịp tim cũng sẽ gặp bất hạnh đầu tiên...
Chết tiệt, tại sao đêm qua hắn lại nghĩ đến bộ phim kinh dị Deep Rising nhàm chán không đạt tiêu chuẩn đó chứ, lẽ ra phải là bộ phim tận thế The Core* được ra mắt vào 3 - 4 năm trước mới đúng!
Như vậy, nhiệt độ không khí hiện tại gia tăng bất thường, có thể là do từ trường suy yếu khiến bầu khí quyển đang dần trở nên mỏng đi...
Hạ Ý suýt chút nữa đạp hụt một bậc cầu thang ngã lăn xuống.
—— nếu đây là sự thật, tất cả mọi thứ sẽ đi đến diệt vong! Dù cho công nghệ khoa học có cao hơn nữa, cũng không thể ngăn cản những thay đổi đáng sợ do bầu khí quyển biến mất mang lại, trừ khi mang đủ thức ăn và nước uống rồi lập tức trốn vào lòng đất sâu mấy trăm mét!
===================
Chú thích:
*Deep Rising: là một bộ phim kinh dị hành động của Mỹ năm 1998 do Stephen Sommers đạo diễn và có sự tham gia của Treat Williams, Famke Janssen và Anthony Heald. Nó được phân phối bởi Hollywood Pictures và Cinergi Pictures và phát hành vào ngày 30 tháng 1 năm 1998. Nội dung phim kể về một nhóm người trên con tàu du lịch hạng sang bị quái vật dưới biển sâu tấn công và phải cầm lên vũ khí để chống trả. (Wikipedia, Baidu)
*The Core: là một bộ phim thảm họa khoa học viễn tưởng của Mỹ năm 2003 do Jon Amiel đạo diễn và có sự tham gia của Aaron Eckhart, Hilary Swank, Delroy Lindo, Stanley Tucci, Tchéky Karyo, DJ Qualls, Bruce Greenwood và Alfre Woodard.(Wikipedia)