Thợ Săn là một chức nghiệp rất đặc biệt. Lúc không có Đạo Tặc, bọn họ phải gánh vác công việc điều tra của cả đoàn đội. Hơn nữa, Thợ Săn vừa là chức nghiệp có khả năng thủ lẫn công, nên cơ hội solo một mình rất nhiều. Vì thế, một Thợ Săn ưu tú, tuyệt đối có giác quan mẫn cảm mà các chức nghiệp khác không thể nào có được.
Mắt nhìn tứ phương tai nghe tám hướng, đây là điều cơ bản nhất. Càng quan trọng hơn là, bọn họ có thể phát hiện ra điểm mấu chốt ở những chỗ nhỏ nhất. Thợ Săn càng ưu tú, bản lĩnh càng cao siêu, như Lưu Niên ấy, anh quan sát tứ phương do thói quen, hơn nữa đã khắc sâu vào cốt tủy.
Nơi nào có gì, người nào biết gì, những việc này dù anh không có ý đi thăm dò, anh vẫn vô thức nhớ kỹ chúng nó. Nói ra, đây cũng là một chuyện mệt mỏi, nhưng bạn vĩnh viễn không thể biết được, những chuyện mệt mổi kiểu này rốt cuộc sẽ mang lại cho bạn tin vui kiểu gì.
Giống như lúc này, lúc lướt qua tên Đạo Tặc nọ, Lưu Niên không cẩn thận lỡ liếc qua trang bị không mấy bắt mắt trên Bì Giáp trước ngực của người nọ.
Trông thật quen.
Vật phẩm trang sức nọ là một ghim châm, tạo hình phổ thông, thậm chí có chút thô ráp, nhan sắc cũng rất tối, hầu như hòa cùng một màu với Bì Giáp, kim châm ngực như vậy có rất nhiều trên vỉa hè, thường trông thấy các game thủ đeo vật tương tự. Nhưng Lưu Niên vẫn thấy không đúng, vật nọ, hình như anh đã gặp qua. Vậy, ở đâu đây?
Vẫn nhớ không ra.
Lưu Niên quay đầu nhìn một cái, bóng dáng của tên Đạo Tặc nọ đã biến mất trong cửa Tiên Huyết Khoáng Dã, chỉ còn lại ngọn gió thổi qua khe núi, thổi tới trên người Lưu Niên. Anh không dừng lại, quay đầu dọc theo Hủ Xú Tiểu Lộ chạy về hướng Thánh Quang Thành, nhưng dáng vẻ của cây châm ngực đó không thể nào lau ra khỏi đầu óc anh.
Rốt cuộc trong chớp mắt dài bao lâu?
Còn nhớ trong Phật Điển 《Tăng Chích Luật》đã từng ghi chép: Nhất Sát Na Giả Vi Nhất Niệm, Nhị Thập Niệm Vi Nhất Thuấn, Nhị Thập Thuấn Vi Nhất Đạn Chỉ, Nhị Thập Đạn Chỉ Vi Nhất La Đính, Nhị Thập La Đính Vi Nhất Tu Du, Nhất Nhật Dạ Hữu Tam Thập Tu Du.
Nếu như bạn là một game thủ thuộc phái dẫn chứng, không ngại tính toán một chút.
1 ngày đêm = 24 giờ = 86400 giây.
Như vậy, 1 giây lát = 86400/30 = 2880 giây.
Như vậy, 1 la đính = 2880 giây/20 = 144 giây.
Như vậy, bắn ra ngón tay = 144 giây/20 = 7. 2 giây.
Như vậy, trong nháy mắt = 7. 2 giây/20 = 0. 36 giây.
Cuối cùng có thể cho ra, trong nháy mắt = 0. 018 giây.
0. 018 giây rốt cuộc lâu ra sao? Nói không rõ, có thể không bằng cái chớp mặt của bạn. Trong nháy mắt rốt cuộc có thể làm gì? Không biết. Chẳng qua, có thể khẳng định thế này, một khắc nọ, lúc Lưu Niên lướt qua Diệp Từ, cũng không phải chỉ đơn giản là lướt qua mà thôi.
Diệp Từ nghĩ, nhịp tim của mình đã tạm dừng, hô hấp của cô cũng đã đình chỉ, thậm chí tất cả sinh mạng của cô trong một giây đó ở một khắc đó đã biến thành một mảng tĩnh lặng. Cô chỉ lẳng lặng nhìn phương xa, nhìn cửa của Tiên Huyết Khoáng Dã xuất hiện trước mặt mình, phạm vi nhìn trước mặt đột nhiên rộng hẳn lên. Về phần Lưu Niên lúc nãy lướt qua cô ở ngoài kia? Cô không dám nhìn, không dám quay đầu lại, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám.
Bên cạnh cửa ải liên tiếp giữa Tiên Huyết Khoáng Dã và Hủ Xú Tiểu Lộ có một mảng thực vật thấp bé, mọc rậm rạp, một người khom lưng ngồi chồm hổm ở bên trong tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Diệp Từ cưỡi ngựa xông qua cửa ải, nhìn thấy mảng thực vật thấp bé, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, lập tức liền bay xuống thân ngựa, lộn nhào một cái ẩn vào mảng thực vật. Tiểu Hồng Mã không phải Lão Tứ, nó chỉ là thú cưỡi đơn giản, nên game thủ nhảy xuống lưng nó, nó sẽ tự động tiêu thất.
Chẳng qua, chỉ là một chớp mắt, Diệp Từ kể cả Tiểu Hồng Mã đều biến mất trong Tiên Huyết Khoáng Dã.
Khom lưng trốn trong mảng thực vật thấp bé, Diệp Từ mở Tiềm Hành, may mà điểm Thiên Phú của cô đã tăng cường ưu điểm của Tiềm Hành, điều này khiến trong quá trình cô Tiềm Hành không dễ gì bị phát hiện. Chẳng qua, mặc dù như thế, Diệp Từ vẫn cẩn thận vô cùng, dù sao người vừa lướt qua cô lúc nãy không phải game thủ thông thường, mà là người khiến cô căn bản không thể khinh thường - Lưu Niên, nếu cô cứ không chú ý từng chút một, chỉ sợ sẽ bị người nọ phát hiện ngay.
Diệp Từ im lặng trốn trong mảng thực vật, nghe tiếng gió gào théo lướt qua đỉnh đầu, lướt qua cả bên tai. Thời gian có vẻ cũng trôi theo âm thanh của gió.
Lúc Tiềm Hành, game thủ Đại Lục đối địch không cách nào có thể thấy Hồng Quang trên người cô, nói cách khác, chỉ cần cô không bị phát hiện, là có thể tiếp tục Tiềm Hành tiếp. Có điều Diệp Từ chỉ là một Thợ Săn, không phải Đạo Tặc, việcTiềm Hành vốn đã kém cỏi, dù cô có cường hóa full điểm Tiềm Hành, nhưng không đồng nghĩa với việc Tiềm Hành hiện giờ của cô sẽ không bị cao thủ Đạo Tặc phát hiện.
Tuy địch nhân đáng chú ý nhất ở Tây bộ Đại Lục là Lưu Niên, nhưng không có nghĩa là toàn bộ Tây Đại Lục không có cao thủ đỉnh cấp. Như ở Đông Đại Lục vậy, phạm vi sinh hoạt của Diệp Từ tương đối nhỏ, nên ít gặp phải cao thủ đỉnh cấp, nhưng không đồng nghĩa với việc cao thủ đỉnh cấp ở Đông Đại Lục chỉ có một mình cô, cô tin rằng, những cao thủ nọ chưa bị cô phát hiện ra mà thôi. Cũng vì nguyên nhân này, tại Tây Đại Lục xa lạ, Diệp Từ càng phải cẩn thận hơn bao giờ hết, bằng không khó giữ được mạng nhỏ của cô.
Im lặng đợi một hồi.
Diệp Từ vốn cho rằng rất khó để đợi đến lúc trời Nam Đại Lục tối hẳn, lại thật không ngờ nó gian nan hơn sức tưởng tượng. Cô không ngừng nhìn đồng hò, một phút cứ như bị kéo dài thành một năm dài đằng đẳng, vất vả lắm đợi qua 5p đồng hồ, cô mới chậm rãi thở ra một hơi.
Từ khe hở trong mảng thực vật thấp bé, Diệp Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, một chút dấu vết cũng không bỏ qua. Trong năm phút đó, trong Tiên Huyết Khoáng Dã trung cô có thể động chạm, trừ những cơn gió rít không ngừng tàn sát bừa bãi, không còn game thủ nào đi qua cửa ải.
Không có Lưu Niên.
Hoặc giả Lưu Niên căn bản không chú ý tới cô. Dù sao, thuộc tính của Kim Châm Lừa Gạt vốn nghịch thiên, trong game, trừ người thiết kế Vọng Giang Nam ra, không còn ai biết sự tồn tại của nó. Dù là loại game thủ đỉnh cấp như Lưu Niên, có lẽ cũng sẽ không biết được công hiệu của Kim Châm Lừa Gạt đi.
Diệp Từ phân tích đầy lí trí một hồi, càng cảm thấy Lưu Niên không thể phát hiện gì, nên cũng an tâm, chậm rãi thẳng thắt lưng, Tiềm Hành đi ra mảng thực vực thấp bé, sau đó lấy La bàn Địa Tinh ra, bắt đầu xác định vị trí của Ốc Tác Khoa.
Ốc Tác Khoa là quê hương trước đây của Địa Tinh, sau trận chiến do thần chỉ huy các chủng tộc và ma vương đối chiến, Ốc Tác Khoa bị Thị Huyết Vong Linh và Tội Ác Thú Nhân công hãm, từ nay về sau, toàn bộ Ốc Tác Khoa liền bị chiếm đóng trên Đại Lục, ngay cả trên bản đồ Tây Đại Lục cũng không ghi chú về nơi này.
La bàn trong tay là Our Tuci giao cho Diệp Từ cần để tìm thầy của ông - Defeilai, căn cứ cách nói của Our Tuci, La bàn này phải bước vào bản đồ Ốc Tác Khoa mới hữu hiệu. Mà căn cứ gợi ý nhiệm vụ phát ra, có thể tới Tiên Huyết Khoáng Dã tìm kiếm Ốc Tác Khoa, nên lúc Diệp Từ đứng tại Tiên Huyết Khoáng Dã, cô liền lấy La bàn ra.
Dựa vào hiện giờ vẫn chưa thăm dò xong tuyến biên giới bản đồ, tấm bản đồ Tiên Huyết Khoáng Dã thật sự quá lớn, hơn nữa còn hết sức nguy hiểm, Diệp Từ không thể xác định cô có thể hành tẩu trên tấm bản đồ này mà không hề bị thương, còn có thể thuận lợi tới Ốc Tác Khoa, nên biện pháp tốt nhất bây giờ là xác định vị trí và phương hướng tới Ốc Tác Khoa, như vậy có thể tiết kiệm được không ít thời gian và tiêu hao.
Có điều, hiển nhiên, La bàn Địa Tinh không tính bắt đầu công tác ở Tiên Huyết Khoáng Dã, khi Diệp Từ lấy nó ra, kim đồng hồ xoay tán loạn và không hề dừng cố định ở hướng nào cả, chỉ là càng xoay càng nhanh.
Xem ra, muốn dùng La bàn Địa Tinh xác nhận vị trí của Ốc Tác Khoa là việc không thể.
Diệp Từ thở dài một hơi, nhiệm vụ cấp sử thi quả nhiên không dễ gì hoàn thành xong, nghĩ chiếm chút tiện nghi cũng không được. Thu hồi La bàn, Diệp Từ cúi người xuống, vừa Tiềm Hành vừa tùy tiện chọn một phương hướng bước vào sâu trong Tiên Huyết Khoáng Dã.
Cảnh sắc Tiên Huyết Khoáng Dã không tệ lắm, chí ít không máu tanh như tên của nó. Trên đất bùn màu đen là thảm thực vật thấp bé, thỉnh thoảng sẽ có vài bụi cây trên đất bùn, nếu nói giống với cái tên Tiên Huyết Khoáng Dã nhất có lẽ chính là bầu trời.
Trong Tiên Huyết Khoáng Dã, bất kể mùa nào, khí hậu ra sao, bầu trời luôn đỏ, như màu máy vậy. Chính vì màu sắc đó mà nó cứ thế đem toàn bộ vật quanh đây nhuốm thành một mảng đỏ chót. Thoạt nhìn, cứ như máu đang rỉ ra, cái tên Tiên Huyết Khoáng Dã có lẽ có được nhờ điều đó.
Quái du đãng trên Tiên Huyết Khoáng Dã Thượng cơ bản không có quái phổ thông, toàn bộ đều là quái Tinh Anh. Không chỉ thế, tất cả đều là quái hình người, máu cao da dầy, đồng thời có chỉ số thông minh nhất định, level khoảng 60. Quái kiểu này, đụng tới hai con Diệp Từ có thể miễn cưỡng giải quyết, nhưng trên hai, cô chỉ còn đường chạy trốn.
Đặc biệt, trong Tiên Huyết Khoáng Dã Thượng không chỉ có mỗi quái hình người đẳng cấp cao, ở đây có rất nhiều luyện cấp cuồng phía Đông Đại Lục. Bọn họ có lẽ một người, có thể là một đám, hoặc lẽ loi phân tán trên Tiên Huyết Khoáng Dã Thượng, nếu như Diệp Từ không cẩn thận, rất dễ bị đối phương phát hiện.
Nguyên nhân đó, khiến khu vực Diệp Từ có thể thăm dò trở nên rất hữu hạn. Mỗi khi cô gặp quái lạc đàn sẽ không do dự giết chết, nếu có 2 con, cô sẽ quan sát chu vi, nếu xung quanh không có game thủ Đông Đại Lục, cô sẽ động thủ giết chết quái, nếu hai điều kiện này đều không đạt được, Diệp Từ sẽ đi đường vòng.
Không có đồ tiếp tế, không có đồ bổ sung, lại đang tha hương, nhìn kiểu nào cũng không phải là điều kiện tốt nhất để đánh trận lâu dài. Huống chi, Diệp Từ tới nơi này để tìm vị trí của Ốc Tác Khoa, không phải tới xoát điểm vinh dự, nếu tiêu hao quá nhiều mũi tên và dược phẩm trên người quái lẫn game thủ, vậy lúc vào Ốc Tác Khoa, rõ ràng kế tiếp sẽ vô lực. Nó chẳng khác gì đang lãng phí thời gian của bản thân cả?
Mà thời gian, vừa hay là thứ Diệp Từ không thể lãng phí nhất.
Tốc độ Tiềm Hành chỉ bằng một phần hai lúc chạy bình thường, hơn nữa Diệp Từ đánh không ít quái ở Tiên Huyết Khoáng Dã, nhìn thời gian, đợi đến khi bao tử cô kháng nghị, đã qua 6 giờ. Cô giết chết Thị Huyết Vong Linh Thám Báo cuối cùng, sau đó trốn trong một thảm thực vật thấp bé, liền vội vã logout đi ăn cơm.