Edit: Lăng Tình
Cơm nước xong, Diệp Từ nói với cha mẹ, cô gần đây có một nhiệm vụ vô cùng trọng yếu phải làm, sẽ không logout ăn cơm. Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên hiện tại cũng là người chơi, biết ở trong game luôn có một chút tình huống đặc thù sẽ không thể logout, tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn là tìm hai bình dịch dinh dưỡng tốt nhất cho Diệp Từ rót vào trong khoang trò chơi, hơn nữa dặn cô nhất định phải chú ý thân thể thật tốt, một khi nhiệm vụ có một khoảng thời gian Diệp Từ sẽ logout nghỉ ngơi.
Diệp Từ một bên đáp ứng cha mẹ, một bên đi tắm một cái cho sạch sẽ, sau đó liền bò lên trò chơi. Cô cũng không biết lần này login rốt cuộc phải kiên trì bao lâu mới có thể logout, giống như cô không biết chính mình phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể rời khỏi Tây Bộ đại lục vậy, cho nên vì tiết kiệm thời gian, lựa chọn không logout thành một con đường lửa sém lông mày nhưng vẫn phải chọn.
Lên trò chơi, trước mắt Diệp Từ xuất hiện một mảnh cây thấp bé cao to xen kẽ nhau, cô cũng không có quên thời điểm mình logout đã đem người của mình giấu ở bên trong một mảnh cây thấp bé cao to xen kẽ. Song, tuy rằng thời điểm cô logout là đang mở Tiềm hành, nhưng sau khi login, Tiềm hành sẽ tự động chấm dứt, cô lại phải tiến hành Tiềm hành lần nữa.
Diệp Từ tra xét xem xung quanh có người chơi Đông đại lục hay không, đợi đến lúc trước mắt xuất hiện gốc cây cao to, trong nháy mắt đã mở ra Tiềm hành. Cô lẳng lặng ngồi xổm ở trong bụi cây cao to một hồi lâu, sau khi xác nhận ở bên ngoài bụi cây cao to chỉ có thưa thớt vài cái vong linh trinh sát du đãng, mới chậm rãi từ trong bụi cây cao to đi ra.
Trên bầu trời không biết khi nào đã thêm mây đen, làm nổi bật cái sắc trời đỏ như máu tươi kia, tạo cho người tôi một loại cảm giác bức ép ghê rợn. Tiếng sấm rầu rĩ không ngừng vang lên ở trong mây đen, ầm ầm ù ù, còn thường xuyên có vài tia chớp xẹt qua phía chân trời, làm cho mảnh đất Tiên Huyết khoáng dã nhìn như một bản đồ yên bình này thêm vài phần ảm đạm khiếp người.
Xem ra, trời muốn mưa.
Điều này thật sự là vô cùng không ổn.
Vận Mệnh bởi vì là bắt chước 100% cuộc sống hiện thực, cho nên biến hóa về thời tiết ở trong trò chơi cũng là tình huống thực thông thường. Không chỉ có như thế, ở trong Vận Mệnh, biến hóa thời tiết kỳ thật cũng có ảnh hưởng đối với người chơi. Không nói đến trời nắng hay trời đầy mây làm gì, bởi vì chúng có vẻ thông thường, cũng không có ảnh hưởng cái gì đến trò chơi và người chơi. Nhưng nếu đối với một ít thời tiết khác mà nói, sẽ không giống như vậy.
Tỷ như ngày trời mưa, sẽ giảm cự ly nhìn của người chơi xuống rất lớn, hơn nữa còn làm ướt nhẹp quần áo trên người của người chơi, điều này đối với chức nghiệp sử dụng bì giáp, khóa giáp và bản giáp thì không có vấn đề gì, nhưng mà đối với chức nghiệp sử dụng bố (vải) giáp đã có thể ảnh hưởng lớn. Nếu ở dã ngoại mà gặp trời mưa, áo choàng của chức nghiệp sử dụng bố giáp sẽ hoàn toàn mô phỏng theo trong cuộc sống thực tế, dán tại trên người, hạn chế hành động và năng lực thi triển kỹ năng của chức nghiệp sử dụng bố giáp.
Nếu gặp gió lớn, chức nghiệp viễn trình liền xui xẻo, bởi vì gió luôn có ảnh hưởng rất lớn đối với chức nghiệp viễn trình chức nghiệp khi thi triển kỹ năng, nếu bản thân người chơi không căn cứ vào tốc độ gió để tu chỉnh giá trị lệch lạc kỹ năng của chính mình, như vậy muốn tấn công trúng một mục tiêu sẽ quá khó khăn.
Mà nếu gặp ngày tuyết rơi, chức nghiệp sử dụng khóa giáp và bản giáp liền bất hạnh. Bởi vì mặc trên người bọn họ đều là kim loại, ở dưới tình huống tuyết rơi sẽ bị biến thành khối băng, cho dù bản thân người chơi có ăn dược chống lạnh, có lý luận hoá trang bị thành khối băng cũng để không tạo thành ảnh hưởng gì khi mình thi triển kỹ năng, nhưng mà...... Trang bị bị đông lạnh thành băng sẽ gia tăng trọng lượng thân thể của người chơi, sau đó kết quả chính là tốc độ chuyển động trở nên chậm chạp, hiệu suất công kích giảm thấp.
Điều này không giống với toàn bộ tin tức mà trong trò chơi sở hữu hiện nay, cho nên, cho dù là cao thủ sau khi nắm giữ toàn bộ tin tức trò chơi mới bước vào Vận Mệnh, đối với hệ thống ảnh hưởng của thời tiết này cũng phải mất thời gian thích ứng rất lâu mới có thể hoàn toàn nắm giữ các loại thời tiết khác nhau, làm sao mới có thể làm cho hiệu quả công kích của mình đề cao thật lớn.
Trời muốn mưa.
Trời mưa nhất định sẽ tạo thành bùn đất lầy lội, điều này đối với Diệp Từ đang Tiềm hành mà nói là cực kỳ không tốt. Bởi vì cô sẽ lưu lại dấu chân ở trên mặt đất, hơn nữa, một khi gặp ngày mưa, phạm vi Diệp Từ có thể nhìn thấy liền giảm xuống rất lớn. Vốn trong Tiên Huyết khoáng dã phạm vi có thể nhìn thấy cũng không lớn, hiện tại nếu gặp trời mưa, cô lại phải càng cẩn thận hơn rồi.
Thật sự là trời không toại lòng người.
Diệp Từ hít thật sâu một hơi, thừa dịp mưa còn chưa xuống, cô mở bản đồ ra, bắt đầu Tiềm hành đi tới phương vị chưa thăm dò ở Tiên Huyết khoáng dã, chỉ hy vọng trước lúc trời mưa cô có thể tìm được vị trí của Ốc Tác Khoa.
Sắc trời càng ngày càng tối đi, sắc trời màu đỏ nguyên bản kia dần dần biến thành màu đỏ sậm. Màu đỏ sậm kỳ thật rất dễ dàng làm cho người tôi trở nên thấp thỏm và nóng nảy, giống như Diệp Từ hiện tại vậy, nghe tiếng sấm ù ù, nhìn sắc trời đỏ sậm kia, lòng của cô thật giống như bị móng vuốt mèo cào.
Không ngừng lấy la bàn địa tinh ra xác định phương hướng, nhưng mà la bàn vẫn đều không chỉ được đến vị trí thật sự của Ốc Tác Khoa.
“Hô!” Giá trị thể lực của Diệp Từ rất nhanh sẽ hao hết, cô nhìn xung quanh một chút, tìm được một đoạn gỗ thật lớn đã chết khô, vì thế đi tới phía dưới đó, bắt đầu ẩn nấp, lại lấy ra đồ ăn bắt đầu ăn. Cô đã không biết chính mình bổ sung thể lực bao nhiêu lần, nhưng Tiềm hành chạy so với bôn chạy bình thường càng hao phí thể lực hơn, cho nên, cô phải thường xuyên ngồi xuống ăn thứ gì đó, nếu không, giá trị thể lực giá trị tiêu hao quá lớn, nhân vật sẽ xuất hiện trạng thái cực độ mỏi mệt mà không thể Tiềm hành và sử dụng kỹ năng.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời gần như đã phủ kín toàn bộ bằng mây đen, lòng Diệp Từ cũng theo đó mà chìm xuống.
Lưu Niên đứng ở bên trong xưởng hợp thành của thành Thánh Quang. Nơi này cho tới bây giờ đều là một trong những địa phương có nhiều người chơi nhất.
Theo cấp bậc người chơi càng ngày càng cao, cũng theo trang bị càng ngày càng tốt, tỷ lệ quái vật rơi xuống bảo thạch cũng càng ngày càng cao, sinh ý nơi này lại càng lúc càng tốt. Ở trong Vận Mệnh, bảo thạch khác nhau không có cùng hiệu quả, có tăng lực lượng, có tăng nhanh nhẹn, có tăng bạo kích, có tăng lượng máu, có tăng tốc độ ...... Vân vân.
Bảo thạch dựa theo cấp bậc phân chia tắc chia làm thoát phá => vỡ tôin => có vết nứt => đầy đủ => có chút tỳ vết => tỳ vết nhỏ => không tỳ vết => hoàn mỹ.
Mỗi chín viên bảo thạch cấp thấp qua tay NPC hợp thành có thể đủ để hợp thành một viên bảo thạch cấp một, loại hợp thành này xác xuất thành công là 100%, nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều tiền tài, song, cho dù như thế, vẫn có rất nhiều người chơi đến hợp thành bảo thạch. Dù sao ở trên trang bị cũng chỉ có thể đâm được số lỗ khảm có hạn, có thể khảm được bảo thạch càng cao cấp, lại càng có thể đề cao thuộc tính trang bị.
Bảo thạch cấp thấp có tỷ lệ bạo dẫn rất cao, tiểu quái ở phó bản, quái vật dã ngoại cấp 30 trở lên, tùy tiện đánh là có thể thấy, chẳng qua, bảo thạch cao cấp chẳng phải có thể dễ dàng xuất hiện, chẳng những là quái vật đẳng cấp cao mới có thể rơi xuống, còn phải là quái vật có cấp bậc tinh anh trở lên mới có thể rơi xuống, hơn nữa, tỷ lệ rơi xuống vô cùng thấp.
Lưu Niên hôm nay thu hoạch bảo thạch ít nhiều cũng phải nhờ vào việc ăn một lọ thuốc chúc phúc mới có thể bạo dẫn như vậy, nếu như bình thường, hắn vất vả một ngày, có thể lấy được một khối bảo thạch tỳ vết nhỏ đã là không tồi rồi.
NPC hợp thành bảo thạch có ba người, nhưng người chơi vây quanh bên người bọn họ thì chi chit hàng trăm hàng ngàn, ở tình huống nhiều người chơi vây quanh như vậy, nếu muốn chen vào đi tìm bọn họ để hợp thành bảo thạch cũng là một chuyện tình không dễ dàng chút nào.
Tuy rằng Lưu Niên ở tây bộ đại lục cũng là một người nổi danh lừng lẫy, song, chuyện hợp thành bảo thạch này là chuyện ai chen vào được thì người đó được hợp thành, thân phận đại thần một chút cũng không dùng được. Bình thường, Lưu Niên luôn có thể dựa vào nhanh nhẹn của mình nhanh chóng chen vào đám người, song hôm nay hắn luôn luôn nghĩ đến cái châm cài ngực của cái đạo tặc kia là nhìn thấy ở nơi nào, cũng là không cùng mọi người chen lấn xô đẩy.
Trong đầu hắn đang lăn qua lộn lại nghĩ rốt cuộc là nhìn thấy cài châm cài ngực này ở chỗ nào, Áp Sa Long liền phát một cái tin tức đến: “Cậu hiện tại ở đâu đấy?”
“Ở chỗ hợp thành sư.”
“Cậu đã đi hơn một tiếng, làm sao vẫn còn ở chỗ hợp thành sư đó? Cậu có nhiều bảo thạch muốn hợp thành như vậy?”
“Tôi còn phải đang xếp hàng đây, người ở đây nhiều muốn chết.” Đối với Áp Sa Long đánh gãy mạch suy nghĩ của mình, Lưu Niên có vẻ có chút buồn bực, hắn rõ ràng sắp nghĩ tới rồi, lại bị tên này quấy rầy, không biết đã nhớ tới chỗ nào rồi đây.
“Một thợ săn còn phải xếp hàng? Nhanh nhẹn của cậu nhanh nhẹn là để trưng bày à.” Áp Sa Long tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó nói:“Lão bà của tôi hỏi tôi, cậu năm nay có trở về đón năm mới hay không?”
Lưu Niên hơi hơi sửng sốt, lão bà của Áp Sa Long khi nào thì lại quan tâm đến hành trình của mình như vậy? Hẳn là người khác đi.
“Cậu nói chuyện với tôi không cần phải đi vòng vèo.”
“Haha, cậu cũng biết , cái người kia, cái người kia......” Áp Sa Long rõ ràng là bị lão bà 'không trâu bắt chó đi cày’, đề tài này làm cho hắn có chút khó mở miệng cho được, hắn vừa cầm lấy tóc, vừa thực khó xử hỏi.
“Cô tôi còn chưa lập gia đình à?” Lưu Niên khó có được có vẻ không kiên nhẫn, ướt át bẩn thỉu là chuyện tình mà hắn ghét nhất bị dính vào đời này.
“Người tôi thích cậu mười mấy năm như vậy, cậu cũng không cho người tôi nửa điểm đáp lại à? Điều này cũng không dễ dàng, từ thời điểm còn là cô bé cho tới bây giờ, trong lòng cô ấy cũng không có người khác, cậu luôn như vậy có phải rất đả thương người khác hay không?” Lưu Niên lạnh lùng cùng độc miệng đã sớm ở trong dự kiến của Áp Sa Long, hắn không khỏi có chút đáng tiếc thở dài một hơi.
“Nếu một kẻ đầu heo vừa sinh ra đã thích cậu, thích cậu hơn mười năm cậu không phải cũng muốn đáp lại một chút đấy chứ?” Lưu Niên khẽ hừ nhẹ cái mũi, cảm thấy dùng loại tiêu hao thời gian chiến này mà nói chính là biện pháp kém cỏi nhất. (vâng và sau này anh dùng biện pháp lôi đình sét đánh với chị a *vẫy cờ*)
“Này, người tôi cũng không phải heo, người tôi là một cô gái như hoa như ngọc có được không, Lưu Niên, cậu bình thường quá đáng còn chưa tính, chừa lại chút khẩu đức có được không?” Dù sao cũng là bạn tốt của lão bà của mình, Áp Sa Long cũng là muốn nhìn mặt mũi của lão bà đại nhân giúp đối phương nói vài lời hay một chút. “Ở trong trò chơi, cậu không quan tâm người tôi còn chưa tính, ở hiện thực cậu cũng nên đáp lại chút tình cảm đi, lão bà của tôi còn ở đây, cậu cũng đừng làm cho tôi cả hai mặt đều không ổn được.”
“Theo ý tôi mà nói, đối với những thứ không có hứng thú, người hay là heo cũng không có khác nhau.” Loại đề tài dây dưa này hắn căn bản là có không quan tâm, đối với Lưu Niên mà nói nó căn bản chính là lãng phí thời gian, cho nên hắn không chút khách khí chuyển đề tài. “Đúng rồi, tôi còn một việc muốn hỏi cậu.”
“Cái gì?” Áp Sa Long hiện tại khó xử là lát nữa nên làm thế nào cho lão bà đại nhân cái công đạo, thực phiền a, phụ nữ thực phiền a
“Trong trò chơi người chơi mang châm cài ngực cũng không nhiều lắm đi.”
“Ừ.”
“Cậu đối với cái châm cài ngực này có cái ấn tượng gì không?” Lưu Niên đem hình ảnh cây châm cài ngực trên người đạo tặc mà mình nhìn thoáng qua lúc đó kia tỉ mỉ miêu tả lại một lần với Áp Sa Long.
“Tôi làm sao mà biết, nếu cậu cảm thấy hứng thú đối với châu báu, cậu nên theo lão bà của tôi thảo luận thì tốt hơn.” Áp Sa Long xem ra, cho dù Lưu Niên miêu tả như thế nào, đó vẫn là một cái châm cài ngực bình thường, đối với các loại châu báu này nọ, hắn cho tới bây giờ cũng không mẫn cảm, chỉ cảm thấy tất cả đều không khác nhau là mấy, đương nhiên không có khả năng giúp đỡ Lưu Niên.
Lưu Niên lập tức cắt đứt đối thoại cùng với Áp Sa Long, đối với cái tên không thể giúp đỡ này, hắn cho tới bây giờ cũng không vui lòng cho nhiều thêm một chữ .
Áp Sa Long vẻ mặt đầy vạch đen nghe âm thanh tít tít tít truyền ra từ ống nghe điện thoại, đây là loại người gì! Lợi dụng được liền nói nhiều với ngươi thêm mấy câu, không có giá trị lợi dùng nữa căn bản là mặc kệ ngươi chết hay sống. Yên lặng kết thúc đối thoại, Áp Sa Long kiên trì quay đầu nhìn pháp sư hệ hỏa mặc một thân pháp bào màu đỏ đứng bên cạnh mình kia, gãi gãi tóc.
“Thế nào thế nào? Hắn có nói năm nay sẽ trở về mừng năm mới không?” Pháp sư hệ hỏa không phải ai khác chính là lão bà của Áp Sa Long – Quả Táo Chua. Cô hiện tại đang dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Áp Sa Long, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng làm cho Áp Sa Long cảm thấy áp lực thật lớn.
“Lão bà, hiện tại mới có tháng 9, nói đến năm mới có phải sớm quá hay không.” Áp Sa Long rầm rì nửa ngày cuối cùng mới nói ra một câu.
“Làm sao có thể sớm được, đã tháng 9 rồi, rất nhanh liền đến lễ mừng năm mới, cũng nên chuẩn bị sớm một chút thôi......” Quả Táo Chua trừng mắt quệt miệng.
“Được rồi, Quả táo...... Không nên hỏi nữa.” Đứng ở sau lưng Quả Táo Chua còn có một mục sư một thân áo choàng màu xanh lơ -- Bạch Sắc Đồng Thoại, cô ta nghe lời nói của Áp Sa Long, trong lòng trống rỗng, đau không? Có lẽ là có đi, nhưng mà đã sớm chết lặng.
Cô ta và Lưu Niên, Áp Sa Long còn có Quả Táo Chua đều là đồng học hồi sơ trung (tương đương cấp 2 VN), cô ta từ lần đầu tiên gặp Lưu Niên liền thích bé trai đối với việc gì cũng đều có vẻ mặt không quan tâm này. Cô ta ngay từ đầu cũng hiểu được đó chỉ là suy nghĩ của một cô bé thôi, nhưng càng lúc càng lớn, cảm tình của cô ta đối với Lưu Niên cũng không có nhạt đi, ngược lại càng ngày càng sâu. Nhìn Áp Sa Long cùng Quả Táo Chua có thể ở cùng nhau, cô cũng thường xuyên nhịn không được tưởng tượng, có một ngày chính mình cùng Lưu Niên cũng có thể giống như bọn họ.
Chính là, Lưu Niên từ sau khi biết lòng của cô ta, quan hệ với cô ta liền vẫn duy trì ở mức độ đạm mạc. Cái thời điểm kia Quả Táo Chua đã nói, Lưu Niên chính là ngượng ngùng (ca ấy ngượng ngùng thì cả thế giới đã không còn biết xấu hổ là cái gì nữa =.=), mà bản thân Bạch Sắc Đồng Thoại cũng nghĩ như vậy, thầm nghĩ chờ Lưu Niên hình thành thói quen, hắn sẽ tiếp nhận mình. Nhưng là, nhiều năm như vậy qua đi, Lưu Niên chẳng những không có quen thuộc với cô ta, ngược lại trở nên càng ngày càng xa lạ. Cô ta đối với hắn tốt, hắn chưa bao giờ nhận, thái độ của hắn đối với cô ta, chính là so với người xa lạ tốt hơn một chút, bởi vì cô ta từng là đồng học sơ trung của hắn.
Chẳng qua, từ trong ánh mắt xa cách mà lạnh lùng kia của Lưu Niên, Bạch Sắc Đồng Thoại thường xuyên nhịn không được tan nát cõi lòng nghĩ, kỳ thật, nếu có thể, đối với Lưu Niên mà nói, bọn họ tốt nhất ngay cả một tầng quan hệ này đều không cần có mới là tốt nhất đi.
Cô ta vẫn nghĩ, có lẽ cả đời này, cô ta sẽ luôn yêu hèn mọn như vậy. Chẳng sợ có một ngày hắn kết hôn, cô ta lập gia đình, lòng của cô ta cũng sẽ luôn hèn mọn yêu hắn như thế (ghê quá bà =.=). Nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến đó, ngực trái của cô ta đều đã đau đến mức hô hấp cũng không được, tương lai sẽ như thế nào, cô ta đã không dám suy nghĩ nữa.
Bạch Sắc Đồng Thoại vẫn luôn biết tâm tư của Quả Táo Chua, Áp Sa Long cũng vẫn biết. Đối với việc tác hợp hai người, Quả Táo Chua cũng đã nghĩ đến không ít biện pháp, không biết làm sao bởi vì Lưu Niên căn bản là hoàn toàn coi thường những biện pháp này nọ, khiến cho Quả Táo Chua rất buồn bực, chỉ có thể lấy Áp Sa Long ra trút giận. (ghét hai bà này kinh =.=)
Năm trước Quả Táo Chua nghe nói Lưu Niên muốn chơi Vận Mệnh, đã nghĩ đến việc tác hợp hai người ở trong trò chơi. Song sợ Lưu Niên phòng bị, cô đã bí mật nghe được chức nghiệp Lưu Niên sắp chơi -- chiến sĩ, vì thế lập tức bảo Bạch Sắc Đồng Thoại làm một mục sư, dù sao chiến sĩ cùng mục sư là tổ hợp tổ đội tốt nhất. Nhưng ngay tại lúc Quả Táo Chua nghĩ đến mình đã cẩn thận thực hiện được, không nghĩ tới tiến vào trò chơi mới biết được Lưu Niên vậy mà lại lựa chọn làm thợ săn, gần như làm cho Quả Táo Chua muốn hộc ba lít máu.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên được, khi mình nổi giận đùng đùng tìm được Lưu Niên đang một mình luyện cấp hỏi hắn vì sao không chơi chiến sĩ, Lưu Niên híp mắt cười khẽ trả lời: “Tôi thích.”
Đúng vậy! Chỉ ba chữ như vậy (nguyên văn thích = hỉ hoan), gần như khiến Quả Táo Chua tức vì khi ấy mình quá ngu ngốc! Người đàn ông này rõ ràng là vì phòng chính mình tác hợp hắn cùng Bạch Sắc Đồng Thoại cho nên từ đầu tới đuôi vốn không có nói thật, lại còn nói thêm câu kia nữa! Đương nhiên từ nay về sau, Quả Táo Chua không hề đối nghịch cùng Lưu Niên nữa, cô biết, tâm tư của chính mình cùng người đàn ông giống như hồ ly kia căn bản không ở trên cùng một đẳng cấp, cho nên, Áp Sa Long liền biến thành kẻ truyền lời tốt nhất, chính là vất vả cho tên Áp Sa Long này, trái phải đều bị khinh bỉ.
“Cái gì cũng không nên hỏi, hắn trở về thì vừa vặn thôi, mấy người chúng ta có thể đi ra ngoài chơi cùng nhau......” Quả Táo Chua quay đầu hướng về phía Bạch Sắc Đồng Thoại tề mi lộng nhãn.
Bạch Sắc Đồng Thoại lại bi thương cười cười, lòng của cô ta lại mâu thuẫn. Một phần, cô ta đối với tương lai của mình và Lưu Niên đã càng ngày càng tuyệt vọng, về phần khác, lại nhịn không được bởi vì Quả Táo Chua một lần lại một lần tác hợp bốc lên hy vọng nho nhỏ.
Nghe xong lời nói của Quả Táo Chua, Bạch Sắc Đồng Thoại không nói gì, nhìn ra được cô ta là đang rất chờ mong.
Song Áp Sa Long lại cảm thấy thực bất đắc dĩ, hắn là người hiểu tính cách của Lưu Niên nhất, Bạch Sắc Đồng Thoại căn bản cùng Lưu Niên ngay cả một điểm khả năng cực nhỏ cũng không có, nhưng Bạch Sắc Đồng Thoại lại cứ si tình như vậy, cuối cùng cũng chỉ biết tổn thương chính mình.
“Đúng rồi đúng rồi, buổi tối, chúng ta khai phó bản, cho cậu cùng Lưu Niên một tổ, cậu chuyên môn phụ trách máu của hắn.” Quả Táo Chua nở nụ cười, rất là đáng yêu.
Bạch Sắc Đồng Thoại sắc mặt lại khó coi cực kỳ. Có một bí mật, là ngay cả Quả Táo Chua cũng không biết. Bởi vì Sáng Thế Kỉ đối với việc trị liệu không có hiệu quả quản lý thật sự nghiêm khắc, cho nên, từng mục sư mỗi lần phải học được lần trị liệu nào dùng ở trên người thích hợp nhất. Mà từ lúc bọn họ tổ đội phó bản tới nay, cô ta đã được chia đến cùng tổ với Lưu Niên, nhưng mà, cô ta mỗi một lần đều không có cơ hội thêm máu cho Lưu Niên. Bởi vì, Lưu Niên căn bản là không có lưu cho cô ta cơ hội, chưa bao giờ làm cho chính mình bị thương......
“Tôi còn có vài vật cần đi bán đấu giá, buổi tối, buổi tối lại liên hệ......” Bạch Sắc Đồng Thoại quay đầu, rất nhanh rời đi.
Áp Sa Long nhìn bóng dáng cô đơn của cô ta, rốt cuộc có chút không đành lòng, hắn mở miệng kêu lên: “Đồng thoại.”
Bạch Sắc Đồng Thoại dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Áp Sa Long.
“Kỳ thật Lưu Niên là một tên đàn ông thối nát (đập anh giờ), có cái gì tốt đâu, cậu xem xem, ở công hội nhiều đàn ông vĩ đại như vậy, thích ai cùng tôi nói...... Ai nha!” Áp Sa Long nói cũng chưa nói hết đã bị Quả Táo Chua đánh một cái thật mạnh vào đầu.
Lời Áp Sa Long chưa có nói hết kia Bạch Sắc Đồng Thoại làm sao có thể không biết, cô ta thê lương cười khổ một chút, cái gì cũng không nói, xoay người rời, bước chân cực kỳ cô đơn.
“Anh lại làm gì cậu ấy!” Quả Táo Chua căm tức trừng Áp Sa Long: “Anh không phát hiện cậu ấy thương tâm bao nhiêu sao? Anh làm sao lại có thể nói như vậy.”
“Lão bà, em không biết là em như vậy lần lượt cho cậu ấy hy vọng, lại bị Lưu Niên tự tay tàn phá đối với cậu ấy mới là tàn nhẫn nhất sao?” Áp Sa Long nhìn Quả Táo Chua thở dài một hơi, vô cùng chân thành.
Điểm này, Quả Táo Chua không phải không biết (không biết vậy còn cố -_-), cô cắn môi dưới, có chút bất đắc dĩ: “Em biết, nhưng là, anh nếu như thấy cậu ấy yêu sâu khắc đậm đối với Lưu Niên, anh sẽ nhịn không được giúp cậu ấy.”
Trong đầu Áp Sa Long bỗng nhiên hiện lên một người, cái bóng dáng sắc bén kia, cô gái sắc bén giống như Lưu Niên. Lưu Niên đối với cô ấy là thật hay là giả? Hay chỉ là chính là một trò chơi?
“Tóm lại, em không cần can thiệp vào chuyện tình của bọn họ nữa, không có ý nghĩa.” Áp Sa Long có chút không yên lòng nhắc nhở Quả Táo Chua, nhưng là trong đầu đều thần thái phi dương của cô gái mà Lưu Niên nhắc đến kia.
+++
Rốt cuộc là nhìn thấy ở chỗ nào đây?
Lưu Niên đem bảo thạch trong tay quăng cho hợp thành sư, hai tay ôm ở trước ngực, ngón tay linh hoạt ở trên cánh tay nhảy lên. Ngẩng đầu lên, hắn thấy ở cách đó không xa có một nữ tinh linh thợ săn tết tóc đuôi ngựa từ trên đường cái chạy qua, trong đầu giống như giống như được thể hồ quán đỉnh.
Hắn rốt cục nhớ ra hắn nhìn thấy cây châm cài ngực này ở đâu.
Ở trước ngực Công Tử U!
Trong thời điểm lần đầu tiên bọn họ giao thủ ở vũ long đại tái, hắn đã nhìn thấy cây châm cài ngực kia, chính là hắn vẫn không có để ở trong lòng, cho nên mới ở cái thời điểm nhìn thấy một cây châm cài ngực giống như vậy ở trên người đạo tặc kia căn bản là không có phản ứng lại đây.
Hiện tại nhớ đến, thời gian Công Tử U đeo cây châm cài ngực kia thật đúng là lâu a. Thời gian gần mười tháng, cô cũng không có đổi cây châm cài ngực đó. Hơn nữa cây châm cài ngực kia cực kỳ bí ẩn, nếu không chú ý, căn bản không phải sẽ không phát hiện, hắn nghĩ, người từng cùng cô tiếp xúc qua, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không có khả năng phát hiện cây châm cài ngực kia, huống chi cây châm cài ngực kia ở vị trí thật sự là không tốt để đánh giá. (ờ, chỉ tốt để đánh giá với ca thôi ^_^)
Châm cài ngực có thể làm cho Công Tử U mười tháng cũng không đổi nhất định sẽ không phải là cái mặt hàng bình thường gì. Loại mặt hàng không bình thường này làm sao có thể xuất hiện ở trên người một đạo tặc bình thường được? Đạo tặc kia là đi chơi cái gì ở địa phương này đây?
Vẫn nói......
Lưu Niên sửng sốt, hắn quả thực không thể tin được ý nghĩ trong đầu mình hiện tại.
Có thể có sao? Có thể có sao?
Một mình một người đi tới đại lục đối địch, loại sự tình này có thể phát sinh được sao? Hơn nữa lại là xâm nhập Tiên Huyết khoáng dã ngay bên cạnh thành Thánh Quang ----
Không, có thể có!
Chỉ cần người này là Công Tử U, vốn không có cái gì là không có khả năng.