Việc này gần như triệt để lắng xuống. Đổng Âm, Dịch Thương giống như chưa từng xuất hiện qua, họ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Từ. Ngay cả trong miệng Lưu Sướng cũng không còn nghe thấy cô ấy nhắc đến những việc liên quan đến bọn họ nữa.
Có lẽ là đà điểu, hoặc muốn dứt bỏ hoàn toàn, cảm tình mười mấy năm nay, những khúc mắc trước và sau khi sống lại, chỉ trong mấy ngày này đã trút bỏ sạch.
Vốn nếu thật sự không muốn biết, cho dù trong game có hỗn loạn nhường nào, cô vẫn có thể không hỏi, cũng không đi tìm hiểu. Ngày tháng cứ thế trôi qua, ngày khai giảng rốt cuộc đến.
Sáng sớm trước khai giảng một ngày, Diệp Từ cùng Bạch Mạch đã đem máy chơi game về phòng trọ, ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về.
Không biết Bạch Mạch lấy xe đạp ra từ chỗ nào, anh đứng dưới lầu, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: “Dám ngồi không?”
Diệp Từ Từ đánh giá Bạch Mạch một lượt, nhăn mặt nhăn mũi cười: “Hắc, sẽ không bị cảnh sát tóm đi?”
“Anh tra tuyến đường này rồi, tuyệt đối không có cảnh sát.” Bạch Mạch ngồi trên xe, gương mặt điển trai quay sang phía cô, tặng một nụ cười tươi rói: “Sao, để anh làm kỵ sĩ của em một lần được không?”
Diệp Từ bật cười, nhảy lên, ngồi đằng sau anh: “Em là công chúa giả nhưng anh là kỵ sĩ thật.”
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh đỏ cứ như muốn thiêu đốt cả đất trời, Diệp Từ tựa vào lưng Bạch Mạch, ngắm phong cảnh không ngừng lùi về sau, tại phong cảnh như lửa giống như đang bị thiêu đốt sạch. Cô hừ ca lại không có làn điệu, thể xác và tinh thần trầm tĩnh hẳn. Nói thật, đây là khoảnh khắc cô cảm thấy nhẹ nhàng nhất sau khi sống lại.
“Diệp Từ.” Một làn gió lướt nhẹ qua tóc Bạch Mạch để lộ vầng trán của anh, trong không khí đông xuân còn vương chút se lạnh, tạo nên cảm giác mát rượu. Giọng nói anh không lớn, nhưng thuận theo làn gió chạm vào tai Diệp Từ.
“Sao?” Giọng Diệp Từ miễn cưỡng, cô dựa vào Bạch Mạch, thoải mái nhắm mắt lại, thậm chí ngay cả câu trả lời cũng có vẻ tùy ý.
“Chuyện của Thiết Huyết Chiến Qua xem như xong rồi à?” Giọng nói Bạch Mạch vẫn rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức gần như chẳng muốn người nghe nghe thấy, cũng dễ dàng bị làn gió thổi tan, nhưng Diệp Từ vẫn bắt được một vài từ khóa quan trọng trong đó.
Cô không trả lời, chỉ im lặng ngồi đấy, đôi lúc còn vung vẫy hai chân, có vẻ không sốt ruột trả lời câu hỏi này.
Bạch Mạch lại càng giống chưa từng hỏi qua, không đề xuất vấn đề này lại, hai người cứ duy trì trạng thái như vậy, đi tới trường học.
Cũng không biết trầm mặc bao lâu, Diệp Từ mới nói chậm rãi: “Ai biết được, chỉ cần Thiên Sơn Tà Dương không tìm em, hẳn là kết thúc rồi.”
“Vậy, Đổng Âm thì sao?”
Bạch Mạch tuy không thân với Đổng Âm lắm, có điều cũng xem như quen biết, dù sao là cô ấy cũng bạn thanh mai trúc mã với Diệp Từ, trước đây anh thường đến nhà dì chơi, gặp qua cũng là đương nhiên, chỉ là quan hệ ngang mức xã giao thôi. Nhưng anh biết rõ quan hệ của Diệp Từ với bọn họ, nói rằng ‘thân như ruột thịt’ cũng không khoa trương. Về chuyện của Thiết Huyết Chiến Qua, kỳ thật Bạch Mạch cũng không lo lắng phương thức xử lý của Diệp Từ, con bé đã lớn, hơn nữa rất có chủ kiến. Anh tin Diệp Từ sẽ xử lý tốt.
Chỉ là nhắc đến mối quan hệ với Đổng Âm, Bạch Mạch khó tránh khỏi lo lắng chút, Diệp Từ cho dù bình tĩnh đến mức nào, có chủ kiến đến đâu, nhưng cũng chỉ là cô gái mới 19 tuổi. Chuyện liên quan đến tình cảm, thật sự rất khó đối mặt. Đặc biệt, mọi người từng thân thiết như thế.
“Đại khái, dừng ở đây thôi.” Diệp Từ thổn thức. Cô nheo mắt nhìn mặt trời đang lặn về tây, trong lòng có chút cảm khái, tuy cô lạnh lùng, tuy cô ít nói, tuy sau khi sống lại cô càng thích tính toán lợi ích, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô không có chút tình cảm nào với bọn họ.
Ngược lại là đằng khác, chính vì sống lại, cô càng quý trọng những mối quan hệ hiện tại mình có, giờ nói dừng nhưng chính bản thân cô lại không muốn.
Chỉ là, đôi khi có một số việc không nằm trong tầm kiểm soát của cô được. Hoặc nên nói, từ đầu đến cuối, tất cả chuyện này đều chưa từng nằm trong tầm kiểm soát của cô.
“Bọn họ tách không ra giữa game và đời thật. Em cũng không thể phân rõ ràng. Một khi đã vậy, thì dừng ở đây thôi.”
Bạch Mạch cười khổ, không nhắc lại nữa.
Cuộc sống chính là như thế, tóm lại cần phải trải qua một số việc mới có thể thay đổi.
Giống với cuộc sống chính là game.
Dù Diệp Từ là người như vậy, mỗi ngày trong game đều làm việc ‘kinh thiên động địa’. Sau khi phát hiện Vịnh kho báu, khiến Đông Đại Lục phải náo nhiệt một phen, mà cô chỉ đi đến chỗ Phinney giao nhiệm vụ. Không biết do mức hoàn thành nhiệm vụ của cô không cao hay quá thời gian giao nhiệm vụ, phần thưởng thưởng cho rất ít, chỉ mỗi đạt đến độ thân mật với bản đồ Vịnh kho báu, không còn gì khác nữa. Nó khác hoàn toàn những gì Diệp Từ tưởng tượng.
Có điều Diệp Từ không vì thế mà tức giận, dù sao đối với cô, được đến thăm dò một lần, đã là may mắn lắm rồi.
Bởi vì Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước có kinh nghiệm lần đầu săn Kim đoàn thành công, bắt đầu mở thêm nhiều Kim đoàn khác, trong vòng 1 tháng, toàn bộ tài chính trong công hội phiên gấp mấy lần, khiến Mưa Đúng Lúc và các quản lý công hội khác mừng rỡ cực, miệng chưa từng ngừng cong lên lần nào.
Thiết Huyết Chiến Qua gần như biến mất hẳn khỏi tầm mắt của Diệp Từ, tuy bọn họ thật cố gắng, đôi khi tên công hội bọn họ xuất hiện trên kênh thế giới, có điều nó lại không khiến Diệp Từ chú ý. Nhưng thật ra Đại Đường, từ sau trận chiến hôm nọ liền biến mất không còn tăm hơi, có thể nói nơi nào có Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước thì nơi đó không còn bóng dáng của Đại Đường, cứ như Đại Đường chưa từng tồn tại trong Vận Mệnh vậy.
Thật ra bọn họ luôn ở đó, chỉ là Diệp Từ không rõ, tại sao sau trận chiến ấy họ lại mất tăm mất tích như thế.
Vốn nghĩ ngày tháng cứ thế yên ổn trôi qua, hôm nay Diệp Từ bỗng nhiên nhận được một tin nhắn mật. Đến từ Dương Vũ Hồng Trần.
“Hi, Công Tử U, đã lâu không gặp.”
Quả nhiên đã lâu không gặp.
Dù sao không phải người cùng Đại Lục, Diệp Từ còn tưởng lần gặp mặt tiếp theo phải thật lâu sau cơ, không ngờ người này xuất hiện sớm vậy.
“Ôi? Sao lại nhớ tới việc chào hỏi tôi thế này?”
“Công Tử, cô nói lời này chẳng nhiệt tình chút nào.” Dương Vũ Hồng Trần cười khan mấy tiếng, rồi bắt đầu trò chuyện, nói vòng vo tam quốc một hồi, anh rốt cuộc vào đề: “Công Tử, thật ra tôi muốn nhờ cô giúp một việc.”