Đến lúc ra khỏi cửa nhà hàng, Diệp Từ mới buông cánh tay Lưu Sướng ra, cô vỗ vỗ vai cô ấy: “Lưu Sướng, tự cậu về nhà được chứ.”
Lưu Sướng có vẻ còn bị vây trong trạng thái mơ hồ, sau khi nghe Diệp Từ nói xong, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại được, mãi đến lúc Diệp Từ bất đắc dĩ nói thêm với cô:“Mình đi trước đây.” Lúc này cô mới kịp phản ứng, chộp lấy cánh tay Diệp Từ, vội vàng nói:“Tiểu Từ, kho hàng kia không phải cậu trộm, thật?”
Diệp Từ thở dài, nhìn Lưu Sướng nói: “Mình tuy chơi game không tồi nhưng không phải là thần tiên, có thể lên trời có thể xuống đất, kho hàng bị trộm như thế nào cậu biết không?”.
Lưu Sướng lắc đầu.
“Mình cũng không biết. Dù mạnh hơn game thủ khác, nhưng Lưu Sướng à cậu hẳn phải biết, mình chỉ là một game thủ bình thường thôi.” Diệp Từ cười khổ một tiếng: “Đương nhiên, nếu cậu cũng không tin mình, mình chẳng còn biện pháp nào cả.”
“Không phải, mình không hề không tin tưởng cậu.” Lưu Sướng nghe Diệp Từ nói vậy , lúc này mới thật sự yên lòng: “Mình chỉ lo cho cậu thôi. Nếu cậu trộm thật, chọc vào Thiên Sơn Tà Dương thì phiền toái lớn rồi, không nên khinh địch a.”
“Điều này mình cũng biết, cho nên anh ta mới mắng mình trên diễn đàn như vậy, mình đâu có mở miệng phản bác?” Diệp Từ híp híp mắt, sau đó nói: “Thứ nhất là vì Đổng Âm và Dịch Thương. Thứ hai, đương nhiên vì không trêu chọc nổi. Việc mình rời công hội đã khiến anh ta ghi hận trong lòng, nếu trộm đồ của anh ta còn làm ầm ỹ một phen, không phải mình tự rước họa cho mình à?”.
Nghe Diệp Từ nói rất có lý lẽ, liền tin cô hoàn toàn. Chẳng qua lại thở dài: “Haiz, không biết Đổng Âm với Dịch Thương nghĩ thế nào, đầu có bị nước vào hay không, sao có thể quen biết kiểu đàn ông như vậy, còn khiến cậu…..”
Diệp Từ lắc đầu, cười cười, thoạt nhìn thực bất đắc dĩ: “Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, không nên trách bọn họ .”
Lưu Sướng cắn môi nửa ngày mới nói:“ Cậu vẫn là mềm lòng .”
Hai người trò chuyện một hồi, rồi đều tự lên xe buýt về nhà.
Diệp Từ lên một chếc xe ít khách, cô tìm được một vị trí cạnh cửa sổ, vừa mới ngồi xuống, liền thấy bốn người bọn Thiên Sơn Tà Dương từ trong nhà hàng đi ra, đứng ở cửa không biết đang nói gì. Miệng cô nhếch lên một nụ cười lạnh bạc, không biết bọn họ có tin tưởng lý do thoái thác của cô hay không.
Vậy thì sao.
Tốt nhất nên tin, cho dù không tin, cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ. Phải biết rằng, hiện tại cô thực sự...... không chịu nổi một kích nữa đâu.
Xe buýt lăn bánh. Diệp Từ thu hồi tầm mắt, nheo mắt lại, nụ cười lạnh lùng cuối cùng bị hư ảo hóa. Về tới nhà, mọi người đã cơm nước xong xuôi, bố mẹ ra ngoài tản bộ, chỉ còn ba người trong phòng, tính tình Đàm Phá Lãng vẫn khá con nít, nhất quyết quấn quít lấy Diệp Từ hỏi cô đi ra ngoài ăn cái gì, có gì ngon.
Diệp Từ thở dài, nửa thật nửa đùa nói: “Đi ăn cơm chặt đầu.”
“Cái gì?” Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng vốn tưởng cô nói giỡn, nhưng thấy bộ dáng của cô không giống đang đùa, không khỏi nghiêm túc hẳn, cùng nhau tiến tới trước mặt cô, hỏi cho rõ ràng: “Em (chị) nói vậy là ý gì?”
Diệp Từ cũng không giấu diếm bọn họ, kể lại đầu đuôi việc của hôm nay cho hai người, khiến cả hai phải lo lắng ra mặt. Bạch Mạch cau mày nhìn cô: “Sao em không gọi điện cho anh?”
“Gọi điện cho anh làm gì?”
“Làm bảo tiêu? Cho dù đi để đủ đội hình cũng được.”
Diệp Từ cười cười, xua xua tay: “Được rồi, giờ không phải em trở về an toàn rồi sao? Việc của hôm nay vốn không tính kể cho hai người, nhưng vì cả hai đã biết toàn bộ sự tình nên em không thể giấu diếm được, sau này làm gì cũng cẩn thận một chút, đừng để lộ dấu vết.”
“Biết rồi.” Hai người tự nhiên cũng biết việc này rất trọng yếu, liên tục gật đầu đáp ứng.
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, ngày khai giảng càng lúc càng gần . Diệp Từ mua máy chơi game cho Đàm Phá Lãng rốt cuộc cũng được Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan miễn cưỡng chấp nhận, điều này khiến Đàm Phá Lãng vui vẻ đến mức gần như nhảy cẫng lên. Có điều, không tới vài ngày nữa sẽ khai giảng , đối với việc bất cứ lúc nào máy chơi game cũng có thể bị tịch thu, cậu cảm thấy đau lòng không thôi.
Mấy ngày nay trôi qua rất yên ổn, yên ổn đến mức khiến người ta dự cảm có chút không bình thường. Trong lòng Diệp Từ đang tràn ngập hai loại cảm xúc mâu thuẫn, một mặt, cô chờ mong phát sinh điều gì đó, một mặt, lại hy vọng cứ yên ổn như vậy, đừng xảy ra gì mới tốt.
Buổi tối trước khi rời nhà đến trường học, điện thoại của cô vang lên.
Trên màn hình điện thoại là dãy số của Đổng Âm . Diệp Từ nhìn chiếc di động không ngừng sáng lên, thất thần trong giây lát, thậm chí đến lúc điện thoại ngừng reo cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần . Nhưng Đổng Âm rất cố chấp, nhanh chóng gọi lại, đến lúc cô chịu nghe máy mới thôi. Cuối cùng, vẫn là Tả Tiểu Lan ngồi trong phòng khách chịu không nổi nữa, bà gắt giọng kêu: “Diệp Từ con đang làm gì mà không nghe điện thoại, nó reo cả nửa tiếng rồi. Rốt cuộc con có bắt máy hay không, không bắt thì tắt máy ngay đi.”
Diệp Từ bị mẹ rầy, mới lấy lại tinh thần. Cô không khỏi than thở, mẹ có cần phải khoa trương như vậy không, điện thoại sao có thể reo nửa tiếng được, nhiều nhất cũng cỡ 2 – 3 phút thôi. Tuy than thở nhưng cô vẫn hít một hơi sâu, sau đó nghe điện thoại.
Có lẽ Đổng Âm không ngờ rằng Diệp Từ sẽ bắt máy, lúc cô nghe đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Diệp Từ, thế nhưng sững sờ tại chỗ.
“Alo?” Diệp Từ thấy đối phương im lặng, lại nói lớn hơn một chút, cố ý cho đối phương biết, mình đã nghe điện thoại rồi.
“Alo alo.” Đổng Âm có vẻ đã hồi phục tinh thần, nghe giọng cô vẫn có chút bối rối: “Mình đây.”
“Chuyện gì?” Diệp Từ cảm thấy giờ cô chẳng còn chuyện gì muốn nói với Đổng Âm cả, vì thế trực tiếp hỏi thẳng.
“Không, không có gì.”
Nghe thấy thanh âm nhu nhược của Đổng Âm, bên môi Diệp Từ lộ ra một tia trào phúng: “Có phải cậu muốn hỏi mình có thể nói địa chỉ nhà mình cho Thiên Sơn Tà Dương hay không? Nếu như vậy, không cần hỏi nữa, chính cậu quyết định đi.”
“Không phải, không phải.” Đổng Âm nghe t Diệp Từ nói thế, vội vàng phủ nhận, cô xụt xịt mũi, có vẻ rất sốt ruột: “Thật sự không phải vậy, Diệp Từ, cậu hãy nghe mình nói, anh ấy không hề hỏi.”
Diệp Từ hừ hừ mũi, không hé răng.
“Mình, mình… hôm nay gọi tới muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi.”
“À?” Diệp Từ nheo lại ánh mắt.
“Chuyện ngày hôm đó, là mình không suy nghĩ chu đáo......”
“Được rồi, Đổng Âm, đừng bàn ai đúng ai sai trong việc này nữa. Mình không trách cậu, thật sự, chính là...... sau này cậu đừng gọi đến, cậu làm vậy có thể ảnh hưởng đến quan hệ của cậu và người nọ đấy.”
“Tiểu Từ......”
“Sao?”
“Không......”
Nghe giọng nói nhu nhược của Đổng Âm, Diệp Từ thật sự không muốn trò chuyện thêm, cô cau mày: “Vậy mình cúp máy.” Dứt lời, cô trực tiếp ném điện thoại lên giường, trùm chăn lên đầu.
Thật đáng ghét.
Việc đáng ghét nhất trên đời này là đi xử lý quan hệ xã hội chết tiệt.