Edit: Kang
Nguồn: banlong.us
Bầu không khí trở nên thật kỳ quái.
Theo đạo lý mà nói, sau tình huống như vậy, quan hệ giữa hai người ít nhiều gì cũng phải có chút thay đổi.
Thế nhưng, nếu nếu đối tượng chính là Công Tử U, Lưu Niên cũng không dám suy đoán theo lẽ thường như vậy. Bởi vì, căn bản từ trước tới nay Công Tử U chưa bao giờ hành động giống người thường, mặc dù mới vừa rồi còn nằm dưới thân mình miệng lưỡi triền miên,thế mà chỉ trong nháy mắt, giờ nhìn lại, lại cảm giác như vừa rồi chỉ là một cơn mộng.
Cô ngồi ở đó, dựa vào vách tường, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Không động đậy, càng không nói gì, an tĩnh giống như không tồn tại.
Lưu Niên nhìn Công Tử U, cảm thấy mình phải nói cái gì đó, dù không nói gì, cũng phải làm cái gì đó, nếu cứ để như vậy thì chẳng khác nào dậm chân tại chỗ, vĩnh viễn không thể tiến lên. Vì vậy anh hít một hơi thật sâu, trong nội tâm anh đang âm thầm kiềm chế nỗi bất an đang dâng lên, tiến tới bên cạnh Công Tử U, ngồi xuống trước mặt cô, dùng âm thanh trầm thấp nói:“Có muốn làm thêm một lần nữa không?”
(Kang: *Đập đầu vào cột quyên sinh*)
Giọng của Lưu Niên vốn dễ nghe, bây giờ lại xen thêm vài tia khàn khàn đầy xúc cảm, càng trở nên hết sức lười biếng, mị hoặc vô cùng. Diệp Từ còn chưa nghe thấy giọng nói của anh, mới cảm giác được khuôn mặt kia đang gần sát vào mình, hơi thở nóng bỏng, sau lưng đã nổi lên 1 tầng da gà, cô khẽ nghiêng mặt qua 1 bên, làm cho mái tóc dài che kín mọi biểu cảm. Cô cảm thấy thật mất thể diện, ở cái tình huống này cô lại như bị trúng độc vậy, muốn cự tuyệt nhưng thân thể lại không có khí lực gì.
Mà lời của Lưu Niên lại khiến cho thân thể cô khẽ run. Anh nói: “Có muốn làm thêm một lần nữa không?”
Câu nói mị hoặc như vậy lại dùng một giọng nói mị hoặc để nói ra, có lẽ không ai có thể kháng cự nổi.
Lưu Niên thấy Diệp Từ chẳng qua là quay đầu đi chỗ khác, không có thêm bất kỳ hành động gì, có chút nóng nảy, còn có chút không cam lòng, anh đưa tay ra, kéo cánh tay Diệp Từ, sau đó vén mái tóc dài của cô lên, chỉ thấy mặt cô như hoa đào, mi mắt như tranh vẽ, tuy không phải màu sắc tuyệt luân thế nhưng lại có một loại vẻ đẹp khiến cho anh kinh tâm động phách. Anh thấy đáy lòng như nổi sóng, thấp giọng nói:“” Tiểu Công Tử, đừng cự tuyệt anh.””
(Kang: Chuyển luôn sang “anh” cho theo kịp trào lưu nhé!)
Diệp Từ một mực cụp mắt, không cự tuyệt nhưng cũng không nghênh hợp Lưu Niên, dường như cô đã trở thành một con búp bê không có nhân khí vậy. Lưu Niên chỉ cảm thấy mình trong thân thể như có một cây đuốc đang thiêu đốt, hận không thể đem cô gái này buộc vào người mình không bao giờ buông ra.
Anh bưng gò má của cô, cẩn thận nhìn cô đang cụp mi, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, nhìn bờ môi như đóa hoa của cô, hận không thể đem gương mặt này khắc thật sâu vào trong lòng mình, vĩnh viễn không quên.
Ngay tại lúc Lưu Niên đang nhìn đến xuất thần, mí mắt luôn cụp xuống của Diệp Từ bỗng nhiên mở ra, đôi mắt vốn ác liệt, nay tỉnh táo thanh minh, không còn chút tình triều nào sót lại, cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lưu Niên, yên lặng tuyệt đối.
Mà Lưu Niên lại bị đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ kia dọa cho bay mất hồn vía, dường như mọi chuyện đều đã tuột khỏi lòng bàn tay anh, cảm giác khẩn trương cất giấu trong lòng lại trào lên, khiến cả cơ thể anh căng cứng, đánh bay toàn bộ ung ung và hào hứng. Anh khẽ cong khóe miệng, muốn cười nhẹ, thế nhưng, có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể thấp giọng nỉ non: “Làm sao vậy?”
“Lưu Niên, anh mới nói, muốn tôi làm cô gái của anh?” Diệp Từ bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trở lại lạnh bạc như ngày thường, tựa hồ nnhuw đang bàn chuyện, giống như nói chuyện ăn cơm ngủ nghỉ vậy, thế nhưng khi rơi vào trong tai Lưu Niên, anh cảm giác nó đâm vào màng nghĩ phát đau, anh bỗng nhiên muốn cự tuyệt trả lời vấn đề này của Công Tử U, giống như chỉ cần đáp lời, quan hệ của họ liền trở về vị trí ban đầu, không, thậm chí còn không bằng như lúc ban đầu.
Chần chờ một lát, Lưu Niên biết chần chờ như vậy cũng vô tác dụng, thế nhưng dù cho anh không muốn xéo xa quan hệ giữa hai người, thế nhưng, anh cũng rất muốn biết trong hồ lô của Công Tử U bán thuốc gì.
Dựa theo hiểu biết của Lưu Niên đối với Công Tử U, cô gái này tuyệt đối không bao giờ khiến mình bị vây vào hoàn cảnh xấu, bất cứ chuyện gì, vừa rồi bị mình khi dễ lâu như vậy, xem ra, bây giờ cô muốn ăn miếng trả miếng...
Nghĩ tới đây, Lưu Niên đột nhiên cảm giác không còn khẩn trương như trước nữa, thậm chí toàn bộ cơ thể đã bắt đầu thả lỏng. Trong chiến đấu, đáng sợ nhất không phải là đối thủ có bao nhiêu biến thái, mà là đối thủ từ đầu tới cuối không hề ra tay, như vậy, bạn vĩnh viễn sẽ không biết được mình nên dùng phương thức nào để hạ gục đối thủ. Thế nhưng, một khi đói thủ ra tay, một khi đối thủ phản kích, vậy thì tình huống lại hoàn toàn khác.
Mới vừa rồi, Công Tử U vẫn còn đang ở thế bị động, cô không ra tay, cũng không ra tay nổi, mặc dù Lưu Niên từng bước ép tới gần, nhưng không thể không nói, trong lòng anh vẫn có tính toán, bởi vì anh không muốn biết phải như thế nào mới có thể lấy được thắng lợi sau cùng. Mặc dù tựa như mỗi lần đối chiến cùng Công Tử U đều ngang tay, nhưng lần này anh hy vọng mình có thể thắng. Anh khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, anh buông gò má Diệp Từ, chống tay về sau lưng, trọng lượng cả người dồn cả lên 2 tay, nhìn vô cùng ung dung thích ý.
Anh nói: “Đúng là anh nói, trí nhớ của anh rất tốt, đúng là vừa rồi anh có nói như vậy.”
“Nếu như tôi nói tôi cự tuyệt?” Diệp Từ híp mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo, khiến người nhìn có cảm giác không rét mà run.
Lưu Niên chăm chú nhìn nụ cười lạnh lẽo bên khóe môi Diệp Từ, hồi lâu mới lạnh nhạt nói: “Vậy thì liên quan gì đến anh.”
Diệp Từ bị đáp án này làm cho chết sững rồi, cô suy nghĩ về câu trả lời của Lưu Niên, nghĩ nếu như Lưu Niên tiếp tục mặt dày mày dạn chơi chữ với mình, cô làm sao mà ứng đối được, thế nhưng không nghĩ Lưu Niên lại nói ra lời này. Cô nhìn Lưu Niên như đang nhìn quái vật: “Anh nói, không liên quan gì tới anh???”
“Vốn dĩ chính là như thế, em cự tuyệt là quyền tự do của em, anh theo đuổi em là quyền tự do của anh, hai việc này hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nhau.”Khóe môi Lưu Niên phun ra một hơi than thở như có như không, anh không nhìn Diệp Từ nữa mà ngẩng đầu nhìn trần phòng giam đen nhánh, bất ngờ nhớ tới Mạc Linh.
Có lẽ, Mạc Linh cũng giống như vậy. Cô ta vẫn một mực dây dưa với anh, mà anh lại một mực cự tuyệt cô ta. Cô ta dây dưa khiến cho anh phiền cực kỳ, thậm chí còn ước chưa bao giờ quen biết cô ta. Mà bây giờ, Công Tử U với mình, có phải cũng giống như anh với Mạc Linh hay không?
Một người đuổi, một người chạy, một người truy cầu, một người cự tuyệt.
Lưu Niên đột nhiên cảm giác được một nỗi sợ hãi, chẳng lẽ mình cuối cùng cũng sẽ bị Công Tử U chán ghét cực kỳ sao? Không ổn, loại cảm giác này rất không ổn.
Khó trách “Cầu bất đắc khổ”*. Hiện tại anh đã hiểu được cái loại cảm giác cầu mà không được của Mạc Linh rồi. Móng tay của Lưu Niên cơ hồ muốn găm vào trong đá, nền đá cứng rắn làm cho đầu ngón tay anh sinh ra cảm giác đau dữ dội. Anh tuyệt đối không bao giờ trở thành loại người như Mạc Linh, anh là Lưu Niên, anh có kiêu ngạo và cách thức của riêng mình.
(Kang: 1 trong 8 khổ của Phật giáo: Sanh khổ, tử khổ, bệnh khổ, lão khổ, ái biệt ly khổ (yêu mà phải xa - khổ), oán tăng hội khổ (ghét mà phải ở gần - khổ), cầu bất đắc khổ (cầu mà không được - khổ). Các bạn nếu cần tìm hiểu thêm, thỉnh tra gg.)
“Cứ vậy đi.” Lưu Niên bỗng nhiên cúi đầu xuống, trầm mặc nhìn Công Tử U, trong ánh mắt một mảnh vắng lặng, không còn nhiệt tình như lửa, cũng chẳng còn vô lại như ngày thường, tĩnh lặng như đang nhìn một giếng nước tù sâu không thấy đáy. Lưu Niên bỗng dưng như vậy khiến cho Diệp Từ cảm thấy rất xa lạ, xa lạ đến mức cô cảm thấy có một loại rét lạnh không rõ ràng.
(Kang: Giải thích cho một số bạn không biết cái “giếng nước tù” là cái gì. Những nơi mà nguồn nước lưu thông, thường gọi là: hồ, đầm, kênh, rạch,.. thì không gọi là nước tù; ngược lại những nơi nước không lưu thông mà được bổ sung bằng nước ngầm hoặc nước mưa thì gọi là nước tù, vd như: ao, giếng,..)
“Cái gì?” Diệp Từ nhìn Lưu Niên, chỉ thấy anh nghiêm trang, không có ý tứ nhạo báng, cũng không tự giác trở nên thận trọng.
“Tôi thừa nhận, anh cảm thấy rất hứng thú với em, anh muốn em làm bạn gái anh, đây là nguyện vọng của anh, là thỉnh cầu của anh và cũng là mục tiêu của anh. Mà dường như em không có chút hứng thú nào với việc anh theo đuổi em, thậm chí chẳng thèm để vào mắt, cho nên em cự tuyệt.” Lưu Niên phân tích hết sức mạch lạc, giống như đang phân tích một đề toán khô khốc, biểu thị một dãy số liệu lạnh băng, thậm chí trầm tĩnh lạnh lẽo như một con cá chết, lý trí đến mức làm cho người khác phải áp lực.
Diệp Từ không khỏi không thừa nhận, cô cũng bị loại áp lực này khiến cho hô hấp khó khăn, thậm chí cô còn muốn phản bác lại phân tích của Lưu Niên, thế nhưng, há miệng ra, cô lại ngậm lại. Cô định phải phản bác cái gì chứ? Phản bác rằng thực ra thì cô rất có hứng thú với việc Lưu Niên theo đuổi mình, thật ra thì cô không hề không để anh vào mắt, thật ra thì cô không hề muốn cự tuyệt? Buồn cười, điều anh ta nói chính là sự thật, mặc dù hơi khó nghe nhưng không có nghĩa là nói láo.
“Sau đó thì sao?” Diệp Từ nhíu mày.
Dường như từ trước tới nay cô và Lưu Niên chưa bao giờ bình tĩnh nói chuyện như lần này, cũng chưa bao giờ nghiêm túc thảo luận điều gì, bọn họ vốn dĩ không thân quen.
“Thế nhưng, em nói anh cút đi, anh không cam tâm, tôi cứ dây dưa, em lại không thèm để ý, tôi nói có sai chỗ nào không??” Lưu Niên ngồi thẳng người lên, anh chống chân trái, chân phải duỗi dài trên đất. Tay phải anh tự nhiên gác lên đầu gối trái, tay đặt trên đùi, ngón tay thon dài gõ nhịp có tiết tấu chứng minh nội tâm anh rất bình tĩnh, lý trí và lạnh lùng.
Những lời của Lưu Niên khiến Diệp Từ không thể phản bác, cũng không biết phải phản bác như thế nào, thực sự ra mà nói, mọi chuyện đúng là như vậy. Thế nhưng đôi khi sự thật làm cho người ta khó chấp nhận, Diệp Từ hiện tại chính là như vậy, cô không trả lời Lưu Niên, chỉ nhíu mày nhìn anh, bày tỏ rằng mình thừa nhận, chờ đợi anh nói tiếp.
“Nếu vậy, không bằng mỗi người chúng ta đều lùi lại một bước, tìm một biện pháp điều hòa, thế nào?”
Diệp Từ nghe được câu này, không tự chủ nín thở một hơi, sau đó mới khôi phục, cô hỏi: “Biện pháp gì?”
“Chúng ta ký một hiệp định, thế nào?” Lưu Niên híp mắt, khóe môi dâng lên một nụ cười khó phát giác. Trong nụ cười bao hàm quá nhiều hàm nghĩa, những loại hàm nghĩa này lại khiến người khác không thể nhìn thấu.
Diệp Từ cũng híp mắt theo, trong ánh mắt của cô toàn bộ là thăm dò và suy đoán, cùng với cân nhắc về vấn đề này. Mà Lưu Niên ở phía đối diện vẫn tỉnh bơ, không lộ bất cứ đầu mối nào, Diệp Từ cố chấp một hồi, rốt cuộc buông tha, chậm rãi mở miệng hỏi: “Hiệp nghị gì?”