Edit: Kang
Nguồn: banlong.us
Khóe miệng Lưu Niên rốt cuộc vểnh lên, trong ánh mắt anh chớp động ánh sáng khiến Diệp Từ không rét mà run. Loại tính toán đó là thuộc về động vật họ chó (Kang:??? =))))), dồn bạn vào thế phải thúc thủ chịu trói, căn bản không có biện pháp xoay mình.
Diệp Từ rất không thích loại tính toán này. Thật ra thì, căn bản không có ai thích bị tính toán như vậy.
Cô bỗng nhiên có chút hối hận, cô có phải cô đã làm sai điều gì hay không? Không nói đến cái hiệp nghị với Lưu Niên này, tốt nhất là không nên có tí dây dưa nào với tên Lưu Niên này?
Chẳng qua, bây giờ mới nói lời này thì đã quá muộn rồi, nói ra, giống như con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, không thu lại được. Mặc dù trong lòng cô vô cùng bất an thế nhưng cũng chỉ có thể xem tình hình mà quyết định thôi.
Lưu Niên cũng không trả lời Diệp Từ ngay, anh vẫn duy trì tư thế ban nãy, ánh mắt càng híp nhỏ, tầm nhìn rơi trên khuôn mặt Diệp Từ, muốn nhìn được chút sơ hở của cô. Thế nhưng cuối cùng Lưu Niên vẫn có chút nhụt chí, cô bé này lại có thể che giấu tâm tư đến mức giọt nước không lọt, làm anh nhìn nửa ngày cũng không ra được chút đầu mối hữu dụng nào, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.
“Một năm.” Lưu Niên chậm rãi nói.
“Một năm cái gì?” Diệp Từ nhướng mày, có chút không rõ Lưu Niên đang nói gì.
“Trong vòng 1 năm, em có thể cự tuyệt làm bạn gái của anh, thế nhưng em không được ngăn cấm anh theo đuổi em, nếu sau 1 năm em còn chưa thay đổi đáp án, anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em, không bao giờ dây dưa, không bao giờ làm phiền em.” Nói đến đây, Lưu Niên hơi khựng lại: “”Thậm chí...anh có thể rời khỏi Vận Mệnh.””
Lưu Niên đã khiến Diệp Từ sâu sắc rung động, cô chợt nhớ tới thời điểm Lưu Niên biến mất ở kiếp trước, dường như cũng là 1 năm sau. Có phải do Lưu Niên đã cùng một ai đó ký kết hiệp nghị 1 năm không? Sau đó cũng vì không thể theo đuổi mà rời khỏi trò chơi? Hoặc là, hoặc là vì 1 lý do nào khác? Diệp Từ thực sự không biết, cô cứ như vậy lẳng lẳng nhìn Lưu Niên, ánh mắt che một tầng mờ mịt, hồi lâu sau, cô chậm rãi nói:
“Tại sao tôi phải đáp ứng ký hiệp nghị này với anh? Dường như cái hiệp nghị này không có lợi cho tôi chút nào.”
“Phải không?” Lưu Niên cười một tiếng: “Nói như vậy là em rất hài lòng với mối quan hệ lúc này của chúng ta? Thậm chí muốn cư snhuw vậy dây dưa kéo dài chừng 18-20 năm, đến khi game này ngừng hoạt động?”” Trong giọng nói của Lưu Niên có thêm mấy phần khinh bạc, khiến người nghe có cảm giác phù phiếm.
Diệp Từ khẽ híp mắt, dường như cô đã có chút tức giận, cô lẳng lặng nhìn Lưu Niên, qua một lúc lâu, cô mới dùng một loại thanh âm tĩnh như nước nói: “Lưu Niên, đừng chọc giận tôi, phép khích tướng vô dụng với tôi.”
Lưu Niên lắc đầu: “Anh cũng không muốn chọc giận em, hơn nữa, anh biết phép khích tướng không có tác dụng lớn với em, tôi chỉ nói với em sự thật thôi. Anh là người rất cố chấp, với bất kỳ chuyện gì cũng vậy, chưa đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua.” Ngón tay phải của anh gõ lên đầu gối rất đẹp, giống như 5 miếng ngọc quản, tinh xảo mà mạnh mẽ: “Nếu chưa đến kỳ hạn, anh nhất định sẽ vẫn dốc sức theo đuổi.”
Diệp Từ khẽ nhíu mày, điều này Diệp Từ không chút nghi ngờ, cô biết, ở một số phương diện, thực chất mình và Lưu Niên rất giống nhau, chấp nhất giống nhau, cực đoan giống nhau, đều là loại người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
“Vì để cho em khỏi khó chịu, cũng vì để anh bớt thống khổ, không bằng chúng ta cứ định ra một khoảng thời gian, 1 năm, chỉ 1 năm thôi. Sau một năm này nếu anh không thể có được em, anh sẽ rời đi.”” Lưu Niên cười, nói đến nhẹ nhàng như đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
“Nếu như...” Diệp Từ hé miệng, muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được, chỉ khẽ cười.
“Nếu như cái gì?” Lưu Niên có chút để tâm hỏi lại Diệp Từ.
“Không có gì.” Diệp Từ lắc đầu, sau đó bắt đầu suy nghĩ về điều kiện của Lưu Niên, không sai, những lời anh nói đều không sai, nếu cô đáp ứng hiệp nghị này thì cô sẽ chỉ bị phiền toái 1 năm thôi, nếu không đáp ứng liền bị phiền 18-20 năm, vậy thì rất đau đầu nha. Chẳng qua là... Diệp Từ cắn cắn môi, điều này vẫn quanh quẩn trong lòng cô nhưng cô không dám hỏi ra miệng.
Nếu như, nếu một năm sau cô thay đổi chủ ý thì sẽ thế nào?
Diệp Từ tự giễu cười một tiếng, điều này đúng là chả có chút thực tế nào.
Mình cùng Lưu Niên? Làm sao có thể! Mặc dù cô thừa nhận nụ hôn của Lưu Niên khiến cô có chút say mê, thế nhưng, chỉ là 1 nụ hôn mà thôi. Cô đã là người trưởng thành, hôn một cái thì đã sao? Suy nghĩ của cô? Tâm ý của cô? Quyết định của cô? Đều chẳng là gì cả.
(Kang: Đề nghị anh súc miệng ăn luôn đi!)
Cho nên, chỉ là cô thích nụ hôn đó, thích cái cảm giác mà nụ hôn đó mang đến mà thôi, trừ điều này, không còn gì khác.
Nhất định, nhất định là như vậy.
Trong lòng Diệp Từ tự thuyết phục hết lần này đến lần khác, cố gắng thuyết phục được một chút xíu không cam lòng ở sâu trong nội tâm kia.
“Như vậy, câu trả lời của em là gì?” Lưu Niên nhìn Diệp Từ, lẳng lặng chờ đợi cô trả lời. Lưu Niên không chút tò mò về câu trả lời của Diệp Từ, từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc, mặc dù chuyện theo đuổi Công Tử U này tràn đầy những điều không chắc chắn, thế nhưng, không có nghĩa những chuyện khác anh không nắm chắc. Anh có thể chắc chắn Công Tử U sẽ dồng ý ký hiệp định, bởi vì, cô nhất định rất muốn thoát khỏi anh.
Đáp án này vô hình bóp nghẹt trái tim Lưu Niên, lợi dụng câu trả lời này để đạt được kết quả cuối cùng, vô luận Công Tử U đồng ý hay không đồng ý, Lưu Niên đều sẽ không vui vẻ. Dẫu sao từ lúc bắt đầu hiệp nghị, Công Tử U tựa hồ cũng đã đi lên con đường nhất định phải thoát khỏi anh.
Mà anh chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô muốn thoát khỏi anh, một loại cảm giác vô lực lại tràn lên khiến cho anh không nhịn được muốn kêu lên.
Thật là, rất buồn nha.
“ Được, tôi đồng ý.” Bất kể là vì nguyên nhân gì, Diệp Từ cuối cùng vẫn đồng ý, ánh mắt cô hơi có chút né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Niên, tùy ý để âm thanh của mình vang lên trong không gian trống trải, trống trải tới cực điểm.
Lưu Niên nói không ra nổi trong lòng mình đang cảm giác như thế nào, trống rỗng, lại mang theo một chút chua xót không thể diễn tả nổi. Anh bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc.
Dường như chỉ có thể ngủ một giấc bây giờ mới có thể có đủ sức lực để tiếp tục chiến đấu.
Diệp Từ cũng nói không ra nổi cảm giác trong lòng mình lúc này, dường như trống rỗng, lại có một loại bức bối khó nhịn. Cô giương mắt nhìn Lưu Niên, không biết tại sao lại cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc, không phải nghỉ ngơi trong game mà là trên chiếc giường mềm mại của mình, ngủ một giấc thật thoải mái, giống như chỉ có như vậy mới có thể vực dậy tinh thần sa sút của cô sau chuyện này.
“Tôi muốn log out.” Hai người cơ hồ đồng thời lên tiếng. Sau đó 2 người lại đồng thời ngẩn người, mặt đối mặt cố nặn ra một nụ cười gắng coi như đẹp đẽ.
“Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, có chút mệt, tôi log out đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai lại nói.” Cuối cùng vẫn là Diệp Từ mở miệng trước.
“ Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy.” Lưu Niên gật đầu..
Thật ra thì, cảm xúc của hai người bây giờ đều có chút không đúng lắm, thật ra thì phải nói rằng ngay khoảnh khắc Diệp Từ đồng ý hiệp nghị kia, cảm xúc của họ đã bắt đầu có chút khác. Không ai nói rõ được.
“Được rồi, vậy tôi log out.” Diệp Từ liếc nhìn Lưu Niên, log out.
Nhìn Diệp Từ biến mất, Lưu Niên cũng không lưu lại thêm một khắc nào nữa, cũng log out theo.
Mở khoang trò chơi, Lưu Niên vẫn nằm bên trong nhìn lên bóng đèn chói mắt trên trần, thật sứ cảm thấy rất mệt mỏi. Anh thở dài sau đó bò ra khỏi khoang trò chơi, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía giường, toàn bộ cơ thể lập tức đổ lên nệm, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Diệp Từ mở khoang trò chơi, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, biến mảnh đất thành một mảng sương bàng bạc, cô ngồi trong khoang trò chơi, không biết suy nghĩ gì nửa ngày trời. Thật lâu sau cô mới bò ra khỏi khoang trò chơi, đi tới mép giường, nằm xuống, trợn mắt nhìn trần nhà trắng tuyết, không còn chút buồn ngủ nào, cô thở dài, cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại. Mắt vừa nhắm cô lại cảm thấy có gì đó ấm áp khẽ lướt qua khóe môi khiến cho cô khẽ rùng mình.
Mở mắt ra thì không thấy gì cả.
Cô điên rồi sao? Diệp Từ túm chăn phủ kín đầu, không ngại oi bức cuối thu sẽ làm mình nổi rôm.
Hỗn loạn, mờ mịt, ngay cả Diệp Từ cũng không biết mình đã ngủ lúc nào.
Một đêm không mộng, đúng là một giấc ngủ chất lượng. Ngày hôm sau, cô hiếm khi tỉnh dậy sớm như vậy, khi mở mắt ra thì trời mới mờ sáng, nhìn những tia sáng ngoài cửa, Diệp Từ ngây người nửa ngày cũng không biết mình đang ở đâu, mãi cho đến khi ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân rón rén cô mới bừng tỉnh.
Xoay mình xuống giường, Diệp Từ mở cửa phòng, khập khễnh lết đến wc rửa mặt, không ngờ lại gặp Đàm Phá Lãng. Đàm Phá Lãng thấy Diệp Từ lại bị dọa cho sợ hết hồn, sau khi trợn to mắt nhìn cô 1 hồi mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực phun ra 1 câu: “”Hù chết em.””
“Làm sao? Nhìn chị giống quỷ lắm à?” Diệp Từ rất không hài lòng với thái độ này của Đàm Phá Lãng, khẽ trách móc.
Mà Đàm Phá Lãng đột ngột nhớ tới tấm hình Lưu Niên và Diệp Từ hôn nhau, lại có một chút mất tự nhiên, cậu vội vã quay đầu giải thích:“ Không phải, em ra ban công học thuộc lòng, chị dùng wc đi.”” Dứt lời liền quay lưng chạy.