Warning H Cẩn thận mất máu!!!!^o^
…
Đường Nhạc cùng Thượng Quan Thanh Thanh đã một thời gian dài không gặp, hai người nói chuyện
cực kỳ thân thiết, chuyện tình các xí nghiệp Đường gia bàn bạc xong rất
nhanh, đa số thời gian chỉ nói chuyện phiếm, cho nên về sau Tô Trữ Xuyên luôn đứng bên cạnh Đường Nhạc.
Có lẽ đến khoảng 11 giờ, Đường
Nhạc mới dắt Tô Trữ Xuyên cáo từ. Thượng Quan Thanh Thanh tựa hồ rất có
hứng thú đối với Tô Trữ Xuyên, đôi mắt xếch vài lần liếc sang đánh giá
đối phương, đôi môi đỏ hồng cũng thích thú khẽ cong lên.
Ngồi
trên xe trở về St. Louis, Tô Trữ Xuyên dường như vẫn còn chút chán nãn,
ánh mắt cứ hướng ra ngoài cửa sổ. Về tới phòng, Đường Nhạc ngồi trên
quầy bar uống rượu xem tài liệu, Tô Trữ Xuyên liền tiến tới bên cạnh ý
như muốn nói cái gì.
“Thái tử…”Tô Trữ Xuyên vừa mở miệng liền ý
thức được lúc này có thể không nên quấy rầy Đường Nhạc, chình là không
còn kịp nuốt về lời nói của chính mình.
“Ân?” Đường Nhạc quay đầu, con ngươi xanh biếc dưới ánh đén chớp động rực rỡ.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy khẩn trương đến mức miệng có chút khô lại, do dự một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Khải, Khải Tây tiên sinh… là người của
InfaTuaTion hội quán sao?”
Đường Nhạc còn đang suy nghĩ về công
việc, chính là vừa nghe câu này, đôi mắt lóe lên tia hứng thú, giống như dã lang có ý muốn trêu đùa con mồi mà nhếch khóe môi: “Đúng vậy.”
Có được câu trả lời Tô Trữ Xuyên lại phiền não như trước, ánh mắt đẹp thon dài hơi cơi cau lại, suy nghĩ thật lâu mới ấp a ấp úng hỏi: “Kia…thái
tử, thái tử thường xuyên đi InfaTuaTion hội quán sao?”
Cảm giác của Đường Nhạc bây giờ thực sự chính là ── bị chọc cười.
Y quay ghế dựa sang đối mặt với Tô Trữ Xuyên, thích thú nói: “Thường
xuyên. Thiếu niên ở InfaTuaTion quả thực rất hấp dẫn. Ngoài Khải Tây,
còn có đầu bảng Tống Mẫn, mấy thiếu niên mới vào ta cũng đều thử qua.
Không nói tới bộ dạng vô dùng mê người, dáng người cũng tốt, tiếng kêu
rất dễ nghe, công phu trên giường cũng rất tốt, còn có thể sử dụng các
thủ thuật nhỏ thú vị.”
Đường nhạc rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng mà y càng nói,sắc mặt Tô Trữ Xuyên càng trở nên trắng bệch.
Nói xong liền chăm chú nhìn thiếu niên kia đã sớm không nói gì, có chút
giống động vật nhỏ muốn lẩn trốn khó chịu quay đầu đi, nhất định không
chịu nhìn Đường Nhạc.“Xoay lại đây──” Đường Nhạc vươn tay, dùng ngón tay đeo nhẫn ngọc bích cùng ngón trỏ giữ chặt cằm Tô Trữ Xuyên, xoay mặt
hắn lại, nheo mắt lại nói: “Không vui?”
Ánh mắt của Tô Trữ Xuyên
nhìn Đường Nhạc long lanh ướt át như nai con, muốn tránh né ánh mắt tràn ngập bá đạo của đối phương, nhưng cằm lại bị kiềm chặt.
Đường
Nhạc cười cười, tay kia nắm lấy thắt lưng thon gầy kéo hắn từ trên ghế
xuống. Y vốn cao hơn Tô Trữ Xuyên, thời điểm này ngồi trên ghế xoay đế
cao càng có cảm giác ngạo mạn hơn.
“Cỡi quần áo.” Đường Nhạc ở bên tai Tô Trữ Xuyên thấp giọng nói.
Tô Trữ Xuyên im lặng cắn chặt môi, ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu run rẩy mở nút thắt quần áo.
Một nút, hai nút.
Bên trong là da thịt trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn mập mờ giống như ngà voi hấp dẫn lòng người.
Đường Nhạc cúi người, đem áo sơ mi đã mở rộng trên người thiếu niên xả xuống.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của y vang lên bên tai Tô Trữ Xuyên: “Đừng mất hứng, từ từ ta sẽ dạy ngươi.”
Đôi môi mỏng ấm áp nhẹ thong thả hôn lên cổ thiếu niên, mơ hồ có cảm giác
như được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn sau một chuyến đi săn vất
vã.
“Tới…dạy ta, dạy ta.”
Trong nháy mắt Tô Trữ Xuyên bị
đối phương dùng răn nanh nhẹ nhàng cắn lên hai điểm nhỏ mẫn cảm trước
ngực, lưng lại bị giữ chặt làm thế nào cũng giãy không ra.
Cảm giác mạnh mẽ ập tới, như dòng điện chạy xoẹt qua cơ thể, hắn mờ mịt run rẩy cúi đầu khẽ gọi: “A…thái tử…”