Tiếng kêu phát ra do bị ép buộc đến cực điểm, có chút kiềm nén lại có chút ngây ngô gây ra cảm giác vô cùng hấp dẫn.
Bàn tay đặt trên thắt lưng Tô Trữ Xuyên chậm rãi đi xuống, cách lớp quần bò hơi mỏng vuốt ve phần mông vểnh săn chắc.
Bộ dáng Tô Trữ Xuyên lúc ngẩng cằm trông rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, sóng
mũi cao còn có đôi môi mềm mại như cánh hoa khẽ hé mở vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp.
Đường nhạc dùng chút lực, nhẹ nhàng bế thiếu
niên lên đi về phía giường, thời điểm này Đường Nhạc mới cảm nhận được
hóa ra Tô Trữ Xuyên tuy là có vóc người như trẻ con phương Đông, nhưng
so ra lại xinh xắn hơn nhiều, bộ dáng run nhẹ nhẹ còn có điểm mềm yếu
đáng thương như động vật nhỏ.
“Ngô…” Bị đặt dưới thân trằn trọc
hôn môi, thiếu niên khe khẽ phát ra âm thanh, Đường Nhạc vươn tay đến
bên cạnh giường tóm lấy cà vạt lúc nãy tùy ý ném một bên, con mắt dã
lang xanh biếc hiện lên một tia cười tà ác.
Dễ dàng đem hai cổ
tay Tô Trữ Xuyên trói phía sau, đối phương có chút khó chịu mà hơi vùng
vẫy, nhưng khí lực không thể so với Đường Nhạc, nên cuối cùng cũng bị đè lại.
“Không, đừng…” Cảm giác được cà vạt siết chặt hai cổ tay,
Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu mờ mịt nhìn Đường Nhạc, thở dốc yếu ớt định mở
miệng.
“Ta đang dạy ngươi.” Răng nanh Đường Nhạc cắn nhẹ lên vành tai mỏng của Tô Trữ Xuyên, tay lại không chút lưu tình dùng cà vạt trói chặt hai tay thiếu niên, giọng nói trầm thấp có chút u tối, hơi thở có
mùi tà ác đến cực điểm: “Trói như vậy sẽ có cảm giác trốn không thoát.
Không có đường lui ngươi liền sợ hãi, sợ hãi khi ta tiến vào ngươi, ta
đoán ngươi sẽ rất nhanh khóc lóc cầu xin ta?”
“Ta, ta không
có…thái tử, ô…” Viên thịt nhỏ bị đôi môi y giày vò, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể nói rõ được, tựa hồ bởi vì hai tay bị trói chặt không thể
giãy dụa, trong âm thanh vô thức mang theo một tia cầu xin nức nở.Cũng
không biết có phải bị lời nói của Đường Nhạc ảnh hưởng hay không, hai
tay bị siết chặt phía sau, nhìn Đường Nhạc trút bỏ quần mình rồi vặn
bung hai chân xích lỏa ra, lập tức có cảm giác vô cùng nhục nhã cùng
kinh hoảng.
Ngon tay dính đầy chất bôi trơn của Đường Nhạc nhẹ
nhàng vuốt ve tiểu huyệt hồng nhạt mềm mại, dường như không hề muốn tiến vào, lại cứ ung dung chơi đùa với nếp uốn ngây ngô yếu ớt.
Tô
Trữ Xuyên vài lần muốn khép đùi lại, lại bị y tàn nhẫn ngăn cản, cảm
giác đùa giỡn trắng trợn như vậy tuy là có chút đáng sợ, nhưng không
biết vì sao lại có cảm giác tê dại như điện lưu chạy vào cơ thể.
“Ô…”
Cảm giác ngón tay đột ngột tiến vào quấy nhiễu không hề đau đớn, lại có một cảm giác quái dị, theo cảm giác từ bên trong cơ thể chậm rãi truyền ra, Tô Trữ Xuyên từng ngụm từng ngụm hô hấp, thân mình lại bị Đường Nhạc
kéo sát lại. Đối phương nheo lại đôi mắt sâu, con ngươi xanh biếc gần
sát trong gang tấc, nhìn vào hệt như dã lang đang trêu đùa con mồi.
Tô Trữ Xuyên thở dốc nhìn gương mặt Đường Nhạc, đôi mắt ươn ướt làm hình
ảnh có chút mơ hồ nhưng vẫn như trước anh tuấn đến chấn động lòng người. Trong nháy mắt, không biết bị ai điều khiển, chậm rãi đưa môi lên chạm
vào cánh môi mỏng của người kia.
Có cảm giác giống như tự mình nằm lên bàn hiến tế.
Biết rõ sự tồn tại của chính mình vô cùng yếu ớt, đối phương chỉ cần dùng
sức một chút cũng có thể bị vỡ nát. Thế nhưng vẫn muốn tiến lại gần,
muốn thân thiết hơn.