Tô Trữ Xuyên cảm thấy tay chân không còn nghe lời mình nữa, muốn gài lại nút áo sơ mi nhưng xoay sở thế nào cũng không được. Không khí trong xe
tỉnh lặng lại lạnh như băng, lần đầu tiên thổ lộ lại không nhận được câu trả lời, mà hắn thậm chí còn quẫn bách xích lỏa ngồi đây, chật vật cố
gắng mặc cho xong quần áo.
Hết thảy giống như đang cười nhạo hắn, cảm giác đau đớn dường như lan tỏa đến từng đầu ngón tay.
Trong chớp mắt, Tô Trữ Xuyên quả thực không thể kiềm chế được, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống trên mu bàn tay.
Tất cả đã thê thảm đến như vậy, lại còn không thể kiềm nén biểu tình yếu ớt của mình. Thảm như vậy, đến mức khiến hắn tự hận chính bản thân mình.
Đường Nhạc không nói gì, đột ngột mở cửa xe bước ra ngoài.
Tô Trữ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cửa xe bên cạnh mình bị giật mạnh ra.
Nam nhân cao lớn hơi cúi người, trên gương mặt anh tuấn không thể nhìn ra
biểu tình gì, vươn tay ra đỡ lấy thân thể hơi run rẩy của Tô Trữ Xuyên, sau đó mới cẩn thận cài lại hàng nút trên chiếc sơ mi trắng.
Đôi môi Tô Trữ Xuyên khẽ run run, hắn quay đầu đi, trái tim vẫn như trước
vì tiếp xúc gần gũi với hơi thở âm trầm kia mà thống khổ rung động.
“Được rồi.”
Sau khi gài hết nút Đường Nhạc cúi đầu nói, y đưa tay kéo thân thể thiếu niên ra ngoài.
Trong bóng tối u ám, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể thấy rõ vẻ mặt người đang đứng cạnh cửa xe, cùng không dám nhìn.
“Trở về đi.”
Đường Nhạc khẽ dựa vào cửa xe, cuối cùngtrầm giọng nói ra ba chữ.
Tô Trữ Xuyên ngỡ ngàng đứng tại chỗ, hơi hé môi nhưng không biết đáp lại thế nào.Đường Nhạc nhìn thiếu niên trắng nõn trước mặt, con ngươi đen ướt át tràn
ngập trống rỗng cùng bất lực, y cũng phải dùng hết khí lực toàn thân,
mới kiềm chế chính mình không nói thêm lời nào.
Nháy mắt tiếp
theo, y cứ như vậy nhìn thiếu niên quay đầu bước nhanh về phía hành
lang, bóng dáng mảnh khảnh hệt như nai con đang chạy trối chết.
Chỉ một giây như vậy, cho dù là Đường Nhạc cũng cảm thấy ban đêm yên tĩnh có chút rét lạnh.
Y cầm lấy áo khoác tây trang màu xám bạc vắt trên ghế trước, lại lẳng
lặng đứng đó một hồi lâu, cuối cùng hồi phục lại tinh thần ngồi trở lại
vị trí người lái, khởi động xe.
Mà Tô Trữ Xuyên đi tới hành lang, cũng không còn hơi sức để chống đỡ bản thân.
Dựa vào vách tường trơn bóng trượt ngồi xuống, trong nháy mắt kia, có thể
nghe thấy trái tim từ sâu trong ngực mình truyền ra tiếng xé rách đau
đớn.
Đau, rất đau.
Giống như truyện xưa của con trai.
Con trai lẳng lặng nằm dưới mặt biển sâu, an bình khép lại chính mình thật
lâu, chịu đựng cát hòa vào máu thịt chính mình, cuối cùng khi hé mở sẽ
có một viên ngọc trai rực rỡ vô cùng chói mắt.
Như vậy thật đáng mừng.
Tô Trữ Xuyên nhút nhát cả một đời, cuối cùng cũng làm được một chuyện vô
cùng dũng cảm, hắn tự cho mình một lễ vật, cũng là cho Đường Nhạc.
Cũng là một cái chớp mắt, hắn cũng giống như viên ngọc trai quý giá khi xuất hiện, cố gắng dùng hết can đảm phóng xuất ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại không chút giá trị nào.
Chỉ có thể như vậy, lẳng lặng ngã trở về đáy biển sâu vẩn đục.