Sau buổi tối đó, Đường Nhạc không hề liên lạc lại với Tô Trữ Xuyên.
Đại khái bởi vì trước đây luôn bị lạnh nhạt nên đối với kết cục thảm như vậy Tô Trữ Xuyên cũng cảm thấy không bất ngờ lắm.
Cho dù tự nói với chính mình ngàn lần, quả thực chuyện này cũng không có gì ghê gớm lắm. Nhưng vẫn nhịn không được trong một ngày nhìn màn hình
điện thoại không biết bao nhiêu lần, sau đó lại chán nản tắt đi. Hắn bắt đầu trở nên lầm lì, không muốn ra khỏi nhà, không muốn tiếp xúc với
người khác, lấy lí do có việc bận trốn ở nhà hai ba ngày, thẳng đến một
tuần sau cuối cùng nhận được một tin nhắn hỏi han từ Kim tiên sinh.
Dễ dàng nhận thấy việc hắn kéo dài không chịu đến công ty cũng gây ra
không ít ảnh hưởng, Kim tiên sinh là một nhân vật rất khôn khéo, chỉ nói vài câu đơn giản hỏi thăm tình hình, nhưng giọng điệu ngầm chứa trong
đó lại vô cùng nghiêm khắc.
Tô mẫu cũng rất lo lắng về tình
trạng của Tô Trữ Xuyên. Mặc dù bà có hỏi han, nhưng Tô Trữ Xuyên cũng
chỉ lắc đầu, không chịu nói ra nửa chữ. Cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ
qua.
Nhưng trong lòng Tô mẫu rất buồn phiền, trong người lại có
bệnh, mấy ngày nay bệnh cũ lại có triệu chứng muốn tái phát. Tuy Tô mẫu
không hề nói gì, nhưng Tô Trữ Xuyên luôn để ý tới sức khỏe của mẹ mình,
đại khái cũng vì lí do này, càng ý thức được bất luận tâm tình mình ra
sao, công việc ở IMAX cũng không thể vất bỏ uổng phí như vậy.
Vì
thế sau ngày nhận được tin nhắn của Kim tiên sinh, mặc dù vẫn còn buồn
khổ nhưng Tô Trữ Xuyên cũng cố gắng chuẩn bị chính mình một chút rồi
đúng giờ chạy tới IMAX.
Tòa buiding cao chọc trời vẫn gọn gàng
sạch sẽ như trước, nhưng không biết vì sao, khi đi vào lại có cảm giác
phù phiếm. Cùng với những sự việc trước hôm sinh nhật mười tám tuổi, vô
hình giống như đã trải qua một đoạn thời gian rất lâu.
Trong thang máy bất ngờ gặp Kim tiên sinh, Tô Trữ Xuyên vội vàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Kim tiên sinh, sớm.”
Kim tiên sinh trước nay vẫn luôn ôn hòa nhưng tâm tình hôm nay có vẻ không
được tốt cho lắm, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Tô Trữ Xuyên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi cuối cùng cũng trở lại?”
Tô Trữ Xuyên sửng
sốt, nhưng biết chính mình đã làm sai, chỉ cúi đầu nói: “Thật có
lỗi…..mấy ngày trước ta có việc riêng phải giải quyết, đã làm công ty
phải lo lắng. Thật sự rất có lỗi.”
Trong thang máy to còn có rất
nhiều người bên ngành khác, lúc này cũng đã có chút tò mò ném ánh mắt về phía Kim tiên sinh và Tô Trữ Xuyên.
Trong tình huống này lúc
bình thường, Kim tiên sinh sẽ không ở trong hoàn cảnh này tiếp tục,
nhưng hôm nay ông lại rất khác bình thường, thậm chí còn hơi tăng cao âm lượng, ánh mắt không hài lòng chăm chú nhìn Tô Trữ Xuyên tiếp tục nói:
“Có việc? Có việc là có thể tùy tiện biến mất suốt một tuần sao? Không
phải mỗi lần ngươi có chuyện, công ty phải chờ ngươi, chờ ngươi đến lúc
nào ngươi muốn thì xuất hiện sao?”
Tô Trữ Xuyên vốn định giải
thích một chút, nhưng lời lẽ của Kim tiên sinh vô cùng sắc bén, hơn nữa
ánh mắt mọi người xung quanh như kim châm làm cả người hắn căng cứng
lại, cuối cùng cũng không thể nói được gì.
“Chỉ đóng được một hai bộ phim thôi, hơn nữa cũng không được tính là diễn viên. Một nghệ sĩ
nhỏ bé như vậy, trong IMAX còn có biết bao nhiêu người. Ngay cả Ngôn
Nhạc cũng chưa bao giờ đùa giỡn như vậy, ngươi nghĩ mình dựa vào cái gì? Ân? Dựa vào cái gì a?”
Tô Trữ Xuyên hơi giật giật môi, nhưng chỉ có thể im lặng lắc đầu, chỉ có thể yếu ớt nhận lỗi: “Vâng, thật xin lỗi….”
Mặc dù hắn rất đơn thuần trì độn, nhưng cũng có thể cảm giác được Kim tiên
sinh trong thang máy đang quở trách mình, chính là muốn làm nhục hắn
trước mặt mọi người.
Kia chỉ là lời nói, lại bén nhọn đến mức làm hắn cảm thấy cả người bị đâm đến đau đớn.