Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 56: Chương 56




Đường Nhạc có vị trí nào ở đông khu.

Đông khu có ba lực lượng lớn mạnh nhất, thái tử Đường gia, thất gia của Thượng Quan và chủ tịch Tô Niệm của Quần Tinh, ba người này không có chỗ nào là chưa giẫm chân qua, ba nhân vật khiến cho đông khu phải run rẩy.

Ở bên cạnh họ, cho dù chỉ là một chút răc rối nho nhỏ cũng có vô số người chú ý. Thay đổi một bạn tình, sự việc này cũng không phải chuyện cơ mật gì, vì thế dễ dàng có thể điều tra được.

Chỉ qua một đêm, có thể làm tất cả mọi người đều biết tới chuyện này. Lại càng không cần nhắc tới Ám Huyết có liên hệ với IMAX, chỉ sợ hiện tại, tất cả mọi người ở IMAX đều biết Tô Trữ Xuyên đã không còn là người được Đường Nhạc che chở.

Tô Trữ Xuyên biết, mình chưa bao giờ là một ngôi sao nổi tiếng. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn dùng chút quyền lực gì đó để nổi tiếng, hay lên mặt.

Trước khi quen biết Đường Nhạc đã không nghĩ tới chuyện đó , sau khi quen biết y lại càng không nghĩ tới.

Nhưng tới hiện tại, người khác chỉ nghĩ hắn chỉ muốn mượn quyền lực của Đường Nhạc để trở thành ngôi sao.

Vừa ra khỏi thang máy, Kim tiên sinh đã vội vàng đi về phía văn phòng của mình, Tô Trữ Xuyên mới vừa thở nhẹ một chút, ngay lập tức phía vai phải vang lên một giọng nói.

Vừa quay đầu lại đã thấy gương mặt tươi cười sáng lạng của Ngôn Nhạc, thân thiết ôm lấy vai hắn, dùng sức kéo Tô Trữ Xuyên sang một bên: “U, Trữ Xuyên, cả tuần rồi ta không gặp ngươi! Đi, mau tới đây tâm sự với ta!”

Tô Trữ Xuyên chưa bao giờ gần gũi với Ngôn Nhạc, lúc này lại bị thân thiết quấn lấy vai mình như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Mà các nhân viên công tác và nghệ sĩ trong đại sảnh cũng đang dùng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, biểu tình như đang chờ xem náo nhiệt. Trong lúc Tô Trữ Xuyên hoảng hốt, Ngôn Nhạc đã kéo hắn tới một gian trà nước nghĩ ngơi.Vừa đến phòng, Ngôn Nhạc liền buông Tô Trữ Xuyên ra, xoay người châm một điếu thuốc ngồi gác chân trên sô pha, nheo mắt lại lơ đãng nhìn qua Tô Trữ Xuyên vẫn còn đang đứng gần cửa: “Sao vậy? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt cho lắm? Chẳng lẽ bị thái tử đùa giỡn trên giường đến phát hư sao?”

Ngôn Nhạc tựa hồ cũng không tính toán chờ Tô Trữ Xuyên trả lời, thả ra một ngụm khói lại nói tiếp: “Kỳ thực ta thấy ngươi cũng không cần buồn bực. Nói thẳng ra, ngươi cũng không phải dạng người hợp ý thái tử. Chỉ có thể nói, vận khí ngươi tốt gặp trúng ngay lúc thái tử muốn thay đổi khẩu vị. Hai tháng cũng không ngắn, đùa giỡn cũng thỏa thích rồi liền đạp ngươi sang một bên, ngươi cần gì phải suy nghĩ lẩn quẩn? Còn chưa chịu quên đi?”

“Bất quá cũng chỉ có thể luyến tiếc thôi. Nhìn gương mặt ngươi nhỏ nhắn, non nớt như vậy, đại khái chắc được thái tử quan tâm? Vì thế sau khi ở bên cạnh thái tử xong sẽ không muốn rời khỏi đi?”

Ngôn Nhạc vừa nói vừa mỉm cười, nhìn thấy sắc mặt thiếu niên ngày càng tái nhợt, gã cảm thấy vô cùng thích thú.

Tới bây giờ, gã cảm thấy mình đối với Tô Trữ Xuyên cũng không thể nói hoàn toàn là ác ý.

Gã chỉ cảm thấy đùa giỡn hắn rất tốt, gặp một người khác với người bình thường như thế quả thực rất thú vị.

“Sao vậy….ta nói, ngươi không phải đã thích thái tử đi?” Ngôn Nhạc có chút ác ý buông điếu thuốc lá xuống, tiến về phía trước, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nhìn Tô Trữ Xuyên.

Trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên hệt như bị thứ gì đó đập trúng. Cơ thể gầy gò run rẩy, Tô Trữ Xuyên lập tức cắn môi không nói gì quay đầu rời khỏi.

Tấm lưng kia, dĩ nhiên đang ẩn giấu tâm trạng hắn đang vô cùng rối ren.

Ngôn Nhạc không muốn đuổi theo, tiếp tục ngồi trên sô pha hút thuốc, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt tinh tế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.