Im lặng ngồi trên bậc thang trước cửa bệnh viện An Sinh mười phút, Tô Trữ Xuyên cảm thấy rất mơ hồ. Thực tế cũng đã xem lại cuộc gọi, quả
thực rất chân thật. Một trận gió lạnh thổi qua, hắn hắt xì lớn một
tiếng, đầu óc lộn xộn khẽ ngẩng đầu lại nhìn thấy một chiếc Lavender
ngừng cách đó không xa.
Giống như một điều kỳ tích bất thình lình ập tới.
Trong bóng đêm, ánh đèn đường u ám, nam nhân cao lớn nhanh chóng từ
trên xe bước xuống, bước chân nhanh lẹ cũng không kém phần tao nhã,
giống như từ khi sinh ra đã có dáng dấp cao ngạo khí thế như vậy.
Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Nhạc đang bước nhanh tới.
Trên người y còn mặc tây trang nghiêm túc, cà vạt cũng thắt gọn gàng,
thậm chí nút thắt ở cổ và tay áo vẫn còn thắt chặt.
Tô Trữ Xuyên biết ngoại trừ khi đi công việc, bình thường khi đi ra
ngoài ít khi ăn mặc nghiêm túc như vậy, vì thế hiển nhiên là trực tiếp
từ nơi họp lái xe tới đây.
Nhận thức như vậy, không hiểu sao trong lòng hắn lại càng nỗi lên một tia hi vọng.
Bình thường, Đường Nhạc không phải là dạng người hay biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
Y sinh ra ở Đường gia, từ nhỏ đã nhìn thấy những biến động trong
thương trường, đương nhiên biết rõ làm thế nào để che dấu toàn bộ cảm
xúc của mình.
Ngoài ra, cũng phải biết kiềm chế bản thân.
Tựa như lúc trước nếu y không muốn cùng Tô Trữ Xuyên tiếp tục dây dưa nữa, có thể chặn hết toàn bộ tin tức bên ngoài, không để chính mình
nghe thấy, cũng không thèm nghĩ tới nữa thì rất nhanh có thể quên đi.
Chính là lúc này lại vô cùng thất bại. Mặc dù đã cố gắng khống chế,
kiềm chế được suy nghĩ muốn nghe thấy tin tức về Tô Trữ Xuyên. Nhưng mấy ngày nay lại không ngừng nghĩ tới thiếu niên trắng nõn nhu nhược
kia──ánh mắt đen kịt xinh đẹp, cuối cùng khi được nhìn thấy hắn, lại là
bộ dáng tuyệt vọng thương tâm làm người ta vô cùng đau lòng.
Vì thế khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên dòng tên quen thuộc, trong lòng Đường Nhạc quả thực vô cùng chấn động.
Trước đây Đường Nhạc cũng biết cơ thể của Tô mẫu không được tốt, vì
vậy lần này mặc dù chỉ nghe thấy những từ ngữ đứt đoạn, liền mơ hồ hiểu
được.
Tuy rằng không cần tới chính bản thân mình giải quyết, nhưng Đường
Nhạc nghe thấy tiếng nức nở mỏng manh qua điện thoại, rốt cuộc không thể kiềm chế được muốn nhìn thấy hắn một chút.
Lúc nãy vừa nghe thấy chuyện liền lập tức gián đoạn cuộc họp, sau đó
lái xe chạy tới bệnh viện An Sinh. Thậm chí lúc ở trên xe có chút nóng
nảy bảo Phó Vũ Tây gọi cho viện trưởng của bệnh viện An Sinh trao đổi
tình hình của mẹ Tô Trữ Xuyên.
Lúc này, ngay cả chính y cũng không thể phủ nhận trong khoảnh khắc này tâm tình của mình vô cùng rối loạn.
Thoáng chốc, Đường Nhạc có thể nhìn thấy thân ảnh kia đang ngồi ôm gối trên cầu thang ngoài bậc cửa bệnh viện.
Dưới ánh sáng u ám của ánh đèn, nhìn thân ảnh của thiếu niên từ xa,
có cảm giác đặc biệt gầy yếu. Hắn lẻ loi ngồi một mình chờ đợi, bộ dáng
ngơ ngác, thật giống như tiểu động vật đáng thương bị bỏ rơi.
Sau đó y đi qua, đứa nhỏ kia cũng đứng lên, lộ ra gương mặt tiều tụy, tái nhợt không còn chút máu, môi khẽ run như muốn nói. Bộ dáng khẽ cười dịu dàng như đóa bạch hoa nở rộ trong trí nhớ vô cùng động lòng người, bây giờ giống như đang lặng lẽ lụi tàn.
Đây là lần đầu tiên, Đường Nhạc cảm giác sự kiêu ngạo luôn kiểm soát được bản thân hoàn toàn sụp đổ.
Thiếu niên trước mặt luôn diu dàng im lặng như vậy. Nhưng trong ngày
sinh nhật lại nói thích y, buồn bã khi phải rời khỏi y, nhưng khi bị dồn tới đường cùng vẫn muốn tới tìm y. Trên thế giới này, chỉ có duy nhất
người này là cần mình.
Trong bóng đêm u ám, mặt đối mặt nhìn thấy hai gò má tái nhợt của
thiếu niên, Đường Nhạc nhịn không được vươn tay, khẽ đụng vào đôi môi
đang run rẩy trong gió đêm.
Tình cảm không ngừng dâng lên cuồn cuộn trong lòng, kiềm nén, kiềm
nén, rồi lại giống như đang tích tụ cái gì đó thật lớn trong cơ thể.