Buổi tối hôm đó Đường Nhạc cũng không cùng Tô Trữ Xuyên làm, chỉ ôm hắn ngây người thật lâu.
Thiếu niên tựa hồ trong khoảng thời gian này chịu ủy khuất quá lớn,
bị y ôm liền nằm trên ngực Đường Nhạc, đem mặt giấu đi nhưng bả vai vẫn
còn co rúm.
Đường Nhạc cũng không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh
khảnh, giống như đang trấn an một chú nai con bị vứt bỏ, ngón tay ôn nhu gảy lên vành tai mềm mại của thiếu niên.
Đại khái Tô Trữ Xuyên mấy hôm nay chạy ngược chạy xuôi cũng mệt muốn chết rồi, vì vậy dựa trên người Đường Nhạc liền say ngủ.
Đường Nhạc tuy rằng cũng họp từ sáng đến tối, nhưng không biết vì sao lại không hề bùn ngủ.
Đây là lần đầu tiên y vào phòng Tô Trữ Xuyên, tuy căn phòng hiện tại
chỉ có ánh trăng chiếu vào, nhưng vẫn có thể nhìn được bài trí trong
phòng.
Kỳ thật chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng lại vô cùng khác biệt với khách sạn và những căn nhà xa hoa y từng ở.
Đây là lần đầu tiên, y để ý quan sát căn phòng của một đứa nhỏ.
Thiết kế căn phòng rất giản dị, bởi vì đã lâu không dọn dẹp, bên trong tủ quần áo đang mở rộng có chút tán loạn.
Ngoại trừ chiếc giường đôi đang nằm, bên ngoài còn một chiếc giường
đơn nhỏ, kế đó là một chiếc tủ đầu giường nhỏ. Trên tủ cũng lộn xộn, các tờ giấy ghi chú xếp chồng lên nhau, bên cạnh còn có một ly cà phê hình
heo con hồng nhạt vô cùng đáng yêu, dựa trên tường còn có một chậu xương rồng bé tí.
Đường Nhạc không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Y cúi đầu nhìn thiếu niên đã say ngủ trên vai mình, nghĩ tới cảnh vật nhỏ này nằm sấp trên giường tưới nước cho cây xương rồng, liền cảm thấy trong lòng trở nên mềm mại.
Lúc này y đột nhiên có cảm giác khoảng cách giữa mình với Tô Trữ Xuyên đặc biệt gần gũi.
Này so với cảm giác nắm giữ được thân thể ngây ngô xinh đẹp của hắn
hoàn toàn bất đồng, cái loại này chính là cảm giác tâm hồn hòa hợp vào
nhau.
Đường Nhạc vươn tay, nhẹ nhàng vén qua mấy sợi tóc đen hỗn loạn trên trán Tô Trữ Xuyên.
Trong đôi ngươi xanh biếc hiện lên một tia thần sắc phức tạp.
Mãi tới hôm nay mới giật mình phát hiện ra, thì ra mình thực sự vẫn
luôn yêu thích thiếu niên mềm mại ôn nhu hệt như một chú nai con vừa mới được sinh ra này.
Nhận thức này cũng không thể nói rõ ràng là gì.
Chính là khi nhận được cuộc điện thoại kia, nghe thấy âm thanh run
rẩy của Tô Trữ Xuyên, ngay lập tức liền không thể khống chế được tâm
tình của mình. Mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của
thiếu niên, mới nhận ra đứa nhỏ này thực sự rất cần y.
Nhớ lại lúc ở cao ốc Glassic, thiếu niên ôn nhu mới bị hắn chiếm giữ
ngồi ở ghế sau, đôi mắt đen kịt tràn ngập hi vọng nhìn y nói ra câu kia, nói thật, làm sao có thể không động tâm?
Trên thế giới này lại có một người như vậy, từ tận đáy lòng thích y,
cần y, cho dù y là Đường Nhạc, lại có thể buông tay được sao?