Sáng hôm sau, lúc Tô Trữ Xuyên tỉnh dậy vẫn còn trong bộ dạng ngơ ngác.
Quay đầu nhìn thấy hai cánh tay Đường nhạc khoát trên thắt lưng mình, thậm chí còn có loại ảo giác giống như lúc trước hai người vẫn luôn ở
cùng một chỗ, chính là rốt cuộc dần dần ý thức được đây chính là phòng
mình, sau đó mới nhớ tới chuyện tình tối qua.
Thật ra khi Tô Trữ Xuyên vừa động một
chút Đường Nhạc đã tỉnh dậy, ánh mắt xanh biếc thản nhiên nhìn hắn, cánh tay trên thắt lưng thiếu niên không hề có ý muốn rời khỏi.
“Thái, thái tử…. ta…..” Tô Trữ Xuyên mở miệng, lại đột ngột bị Đường Nhạc hôn lên môi một cái.
“Sớm an.” Đường Nhạc nheo mắt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Nai con của ta.”
Đường Nhạc vừa mới thức dậy khẽ híp ánh mắt, bộ dạng vẫn như trước
anh tuấn kinh người. Đôi ngươi xanh biếc toát ra quang mang nhợt nhạt
trái ngược, đặc biệt sâu sắc.
Tô Trữ Xuyên thất thần, không biết nên trả lời thế nào. Hôm qua đột
ngột hôn xuống, trong nháy mắt làm hắn có một dấu ấn mạnh mẽ, có lẽ sau
này không bao giờ lạnh lẽo nữa, vì thế mới có dũng khí gắt gao ôm chặt
lấy cổ Đường Nhạc.
Thời điểm kia, cúi đầu gọi hai tiếng “thái tử” , tất cả cảm giác đau đớn buồn khổ trong lòng cũng muốn trào ra.
Hắn vì người này có thể giao ra hết tất cả, nhưng lần nào cũng không có kết quả.
Nhưng không ngờ, lúc tỉnh dậy lại bị ôm như trước đây. Thậm chí, người kia còn thản nhiên mỉm cười nói “sớm an”.
Sự khác biệt này làm Tô Trữ Xuyên hoàn toàn ngây người.
Đường Nhạc cũng không giải thích nhiều, sau khi nói xong câu đó liền xoay người xuống giường.
Cầm lấy áo sơ mi vắt trên lưng ghế, vì phải mặt đồ ngày hôm trước làm Đường Nhạc có chút không thoải mái hơi nhíu mày, nhưng tâm tình tựa hồ
vẫn rất tốt.
Y nhanh chóng cầm lấy ca vạt, vừa nói: “Hôm nay có làm gì không? Ta
lái xe đưa ngươi tới bệnh viện, việc chuyển viện ngươi cũng nên nói với
Tô mẫu một tiếng.”
Tô Trữ Xuyên vốn đang ngẩng người, nghe thấy chuyện của mẫu thân lập
tức theo bản năng gật gật đầu. Phải thay quần áo, hắn có chút do dự,
nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu cởi nút áo ngủ.
Đường Nhạc đứng một bên không nói gì, nhìn Tô Trữ Xuyên cứng ngắc lấy một chiếc áo thun trùm đầu màu xám giản dị và quần jean trong tủ mặt
vào.
Đến lúc ngồi trong xe Đường Nhạc đi tới bệnh viện, Tô Trữ Xuyên vẫn còn cảm giác chính mình đang rơi vào một thế giới hư ảo.
Dọc theo đường đi, Đường Nhạc tiếp một vài cuộc điện thoại, trong đó
có vài cuộc là chuyện công việc, còn lại hình như là chuyện chuyển viện
sang bệnh viện tây khu.
Dường như bệnh viện Alexander đặc biệt phối hợp, việc chuyển viện đã được bọn họ chuẩn bị xong sớm hơn dự kiến.