Thoát ra khỏi đoạn trí nhớ rối loạn kia, Tô Trữ Xuyên đột nhiên có cảm giác mơ màng.
Hắn quay đầu, im lặng nhìn Đường Nhạc.
Sáu năm, năm đó tìm mọi cách giãy dụa chỉ là một thiếu niên mười tám
tuổi, mà hiện tại đã hai mươi bốn, Đường Nhạc cũng đã ba mươi.
Thái tử, Đông khu thái tử.
Nam tháng dường như đặc biệt ưu ái nam nhân này, không hề lưu lại
chút dấu vết thời gian nào trên gương mặt anh tuấn cao ngạo, ngược lại
còn tăng thêm phần sâu sắc tao nhã. Cặp mắt xanh biếc ngày càng sâu
thẳm, ngẫu nhiên dừng lại sẽ giống như một con lang vương vô cùng mạnh
mẽ lại sâu sắc.
Có nhiều lúc, Tô Trữ Xuyên cũng cảm thấy rất khó tin, một người nam
nhân như vậy lại cùng mình dây dưa suốt sáu năm, lại không có chút gì tỏ vẻ nhàm chán.
Bệnh tình của Tô mẫu sau khi giải phẫu TOS 4 năm trước đã bắt đầu ổn
định, thời điểm nàng ở bệnh viện Alexander lại ngoài ý muốn kết bạn với
một bác sĩ, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau khi bệnh được
điều trị tốt hơn cũng định cư ở Tây khu.
Tô Trữ Xuyên lúc rãnh rỗi sẽ sang Tây khu, thấy mẫu thân hạnh phúc
cũng an tâm. Chuyện tình của hắn cùng Đường Nhạc, cũng chưa từng nói với mẫu thân, những lúc ở cùng nhau cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ.
Tô mẫu đang ở Tây khu, không biết tình huống ở Đông khu. Hơn nữa
ngoại trừ tin tức Đường Nhạc đính hôn vào 6 năm trước, lúc sau cũng
không có dấu hiệu kết hôn, tin tức kia cũng dần dần im ắng, không còn ai nhắc tới vì vậy bà rất tin vào Tô Trữ Xuyên.
Sau khi mẫu thân khỏe, Tô Trữ Xuyên kỳ thật cũng không có suy nghĩ rời khỏi Đường Nhạc.
Chỉ cần Đường Nhạc không muốn buông tay, bất luận có lý do vì mẫu
thân tồn tại hay không, hắn cũng không có cách nào rời đi được.
Sáu năm trước, Tô Trữ Xuyên đã hiểu được điểm này.
Bất quá Tô Trữ Xuyên quả thực đưa tiền cho Đường Nhạc, chính là sau
này phát hiện ra hành động này quả thực không có ý nghĩa gì. Một trăm
mấy chục đồng liên bang kia rất nhanh biến thành nhà cửa xe cộ mà Đường
Nhạc mua cho hắn, giá trị không cần phải nói.
Đường Nhạc đối xử với hắn rất tốt, trên cơ bản sáu năm nay, có rất
nhiều lúc Đường Nhạc hợp ý nhà cửa hay xe cộ đều mua dưới tên của hắn.
Chẳng biết vì sao, trợ lý quản lý tài sản của Tô Trữ Xuyên sau khi
đánh giá mới phát hiện con số so với trong tưởng tượng của mình còn lớn
hơn gấp nhiều lần.
Có đôi lúc, hắn cũng không khắc chế được cảm giác Đường Nhạc so với trong tưởng tượng của mình còn nghiêm túc hơn nhiều.
Nhưng bất luận thế nào, sự tình năm đó đã giống như một vách ngăn giữa hai người, không có cách nào đánh vỡ được.
Đường Nhạc không hề nhắc tới vị hôn thê của mình, giống như người này không hề tồn tại. Mà Tô Trữ Xuyên cũng không sửa miệng, thủy chung gọi y là thái tử.
Cứ như vậy duy trì khoảng cách thân thiết gần gũi, kiên trì suốt 6 năm.
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đường Nhạc tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì nên cũng không ngủ.
Một lát sau đột nhiên trở mình kéo Tô Trữ Xuyên ôm vào ngực, bàn tay cũng thuận thế dò xét đi xuống vuốt ve.
Tô Trữ Xuyên tuy rằng mới rửa sạch cơ thể, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm
úp sấp trên bả vai Đường Nhạc, hơi mở chân ra tùy ý đối phương thăm dò
sau đó chậm rãi tiến vào.
Liên tục hai lần thân thiết nóng bỏng, Tô Trữ Xuyên cảm thấy mệt mỏi dựa vào lòng Đường Nhạc say ngủ.
Có đôi lúc, ngay cả hắn cũng có cảm giác giữa hai người ngoại trừ cảm giác chua xót bên ngoài, kỳ thật lại giống hệt như một cặp tình nhân
yêu thương nhau.
Bất luận là cơ thể hay trong lúc vô thức vẫn theo bản năng phối hợp, hài hòa đến tự nhiên.