“Hôm nay ta phải về nhà một chuyến.”
Đường Nhạc hơi cúi đầu, nhìn Tô Trữ Xuyên đang cẩn thận giúp y thắt cà vạt.
“Ân.”
Tô Trữ Xuyên không rõ Đường nhạc nói chuyện này có ý tứ gì, đại khái
sau khi có chuyện đính hôn, Đường Nhạc rất ít khi cùng hắn trò chuyện về Đường gia. Tuy có chút khó hiểu, nhưng Tô Trữ Xuyên vẫn ngoan ngoãn gật đầu sau đó mới đưa tay chỉnh sửa lại phần cổ áo.
Đường Nhạc cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, vươn tay khẽ nâng cằm
nam nhân trẻ tuổi trước mặt, thấp giọng nói: “Lại sắp tới sinh nhật
ngươi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Y nói xong cũng không chờ câu trả lời, liền nghiêng đầu hôn lên làn môi mỏng mềm mại của Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên khẽ rên một tiếng, hai tay đặt lên bả vai Đường Nhạc,
khép mắt đón nhận nụ hôn tràn ngập hơn thở chiếm đoạt lại vô cùng sâu
sắc của người kia.
Sau nụ hôn, Đường Nhạc sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình, đôi ngươi
xanh thản nhiên liếc nhìn nam nhân tao nhã trước mặt một cái trầm thanh
nói: “Buổi tốt gặp.”
Tô Trữ Xuyên sau khi tiễn Đường Nhạc đi mới nhớ ra công việc hôm nay đã được dời lại, vì thế tạm thời cũng không có việc gì làm.
Nghĩ nghĩ một chút, liền tính toán dọn dẹp lại vali quần áo của Đường Nhạc lại một chút.
Va li da màu nâu vô cùng tinh xảo được mở rộng đặt trên mặt đất, kỳ bên trong cũng không có nhiều đồ vật lắm.
Hai cuốn tạp chí, một lọ nước hoa, kính râm, còn có một hộp xì gà.
Đem mấy thứ bên trong sắp xếp qua một bên Tô Trữ Xuyên mới phát hiện
phía dưới cuốn tạp chí có một hộp nhỏ màu lam nhạt kiểu cổ điển tinh tế.
Hình dạng và kiểu dáng này, rõ ràng có thể nhìn ra là hộp đựng nhẫn.
Đầu ngón tay Tô Trữ Xuyên có chút run rẩy, vừa mới chạm vào lớp nhung bên ngoài liền giống như điện giật nhanh chóng rút tay về.
Hắn thật sự không có dũng khí mở chiếc hộp này.
Tuy rằng thoạt nhìn hắn trông như không hề chờ mong điều gì, nhưng
sau khi trãi qua sự kiện sáu năm trước, hắn đã có thói quen xem tuần san hàng tuần.
Lần đó Đường gia và gia tộc Lạc Khắc đính hôn cũng không còn tin tức
nào. Bất quá ngẫu nhiên cũng có vài chuyên mục phỏng đoán, ước xem
khoảng thời gian nào Đường Nhạc sẽ kết hôn với tam tiểu thư Lạc Khắc.
Tô Trữ Xuyên luôn ở bên cạnh Đường Nhạc, nhưng luôn cự tuyệt hỏi tới vấn đề này.
Cho dù bản thân luôn cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý tới, nhưng mà
một người căn bản không hề biết gì về kinh tế lại theo định kỳ mua tạp
san, vốn chính là muốn tìm hiểu tin tức về Đường Nhạc.
Có nhiều khi Tô Trữ Xuyên cũng rất căm hận chính mình lại tầm thường
như vậy, chính là 6 năm qua đây cũng chính là cách hắn tự an ủi mình.
Mà giờ phút này, những bài viết dự đoán vài năm nữa Đường Nhạc sẽ kết hôn với tam tiểu thư Lạc Khắc lại hiện rõ trong đầu. Hơn nữa sáng nay
Đường Nhạc cũng nói phải trở về Đường gia một chuyến.
Chỉ là những việc nhỏ, nhưng lại dễ dàng ghép lại với nhau tạo thành một vết thương đau đớn.
Tô Trữ Xuyên mờ mịt nhìn hộp nhẫn nhỏ bé nằm im lặng hết như đang
nhìn một con quái vật, đến tột cùng cũng không dám mở ra nhìn xem bên
trong là gì.
Hắn căn bản không muốn nghĩ tới đáp án kia.
Tô Trữ Xuyên đứng lên, nhẹ nhàng hít một hơi rồi im lặng đậy vali
lại, giống như cứ như vậy có thể đem hộp nhẫn kia vất ra khỏi suy nghĩ
của mình.
Hắn lắc lắc đầu, tự nói với chính mình không được nghĩ tới nữa.
Từ sáu năm trước, hắn nên hiểu ra.
Bọn họ ở cùng một chỗ, chính là vì Đường Nhạc vẫn chưa nhàm chán. Nếu có một ngày bọn họ tách ra cũng chính là lúc Đường Nhạc cảm thấy không
còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn không có quyền chọn lựa, đến bây giờ cũng không có.