Suốt cả ngày Tô Trữ Xuyên chìm trong tình trạng bồn chồn không yên.
Buổi chiều tới IMAX nghe nhà biên kịch giải thích về kịch bản mới
cũng một mực tiến vào cõi thần tiên, đầu óc căng cứng, tất cả suy nghĩ
đều là chuyện tình về Đường Nhạc.
Có lẽ người kia sẽ kết hôn ngay lập tức.
Trước đây hắn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ tới một ngày Đường Nhạc sẽ kết hôn, sẽ rời khỏi hắn. Chính là hiện tại, cái kia cũng có thể sắp thành sự thật.
Sáu năm này, Đường Nhạc cũng không thường xuyên ở Đông khu.
Lúc người kia không có ở đây, Tô Trữ Xuyên cũng dần dần quen thuộc
với Thượng Quan Thanh Thanh. Thất gia của Thượng Quan gia tộc thoạt nhìn có điểm bất cần đời, nhưng lúc ở chung lại cảm thấy anh ta rất thú vị.
Rất nhiều chuyện hắn không thể hỏi Đường Nhạc, liền hỏi thử Thượng Quan
Thanh Thanh.
Thượng Quan Thanh Thanh không trả lời rõ ràng, nhưng cũng nói qua
Đường Nhạc và Đường lão gia có chút vấn đề, chuyện đính hôn với tam tiểu thư gia tộc Lạc Khắc chỉ là bất đắc dĩ.
Vô luận thế nào hắn cũng giống như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ
mong manh giữa biển khơi rộng lớn, hiện tại, chỉ cần một con sóng nhỏ
cũng có thể đánh chìm hắn hoàn toàn.
Ngay lúc Tô Trữ Xuyên đang chìm đắm trong những suy nghĩ thống khổ, điện thoại chợt vang lên.
Hắn sửng sốt, rất nhanh sau đó mới ý thức được chính mình đã quên
chỉnh chế độ im lặng, không khỏi vội vàng đứng lên xin lỗi nhà biên kịch sau đó mới chạy ra ngoài nghe.
Tuy trên màn hình là số Đường Nhạc, nhưng bên kia lại truyền tới giọng nói của Phó Vũ Tây.
“Tô tiên sinh phải không?”
Phó Vũ Tây trước sau luôn ôn nhu nhã nhặn lúc này lại nghe có chút lo lắng.
“Là ta.” Tô Trữ Xuyên nhanh chóng trả lời.
“Cậu có thể lập tức tới bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc không?” Bên Phó Vũ
Tây hiển nhiên có việc gấp, liền nói thật nhanh: “Vừa rồi Đường lão gia
phát hỏa, đánh thái tử bị thương. Bây giờ thái tử còn đang cấp cứu.”
Tô Trữ Xuyên cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt tựa hồ ngừng lại, giọng nói run rẩy vội vàng nói: “Ta, ta lập tức tới ngay.”
Thời điểm này, đầu óc quả thực trống rỗng.
Tô Trữ Xuyên hoàn toàn không thể nhớ chính mình làm cách nào chạy
khỏi IMAX, thậm chí ngay cả tiếng gọi ầm ĩ của biên kịch phía sau cũng
không nghe thấy.
Cũng chỉ có những lúc như vậy mới có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng
mình tột cùng để ý tới người kia nhiều thế nào. Hô hấp tương liên, sinh
mệnh tương liên, lúc nghe thấy y bị thương liền giống như chính mình vừa chết đi hàng trăm lần.
Ở ngoài tòa nhà IMAX gọi một chiếc taxi, Tô Trữ Xuyên cơ hồ lắp ba
lắp bắp nói ra được “bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc”, trái tim đập cực nhanh,
ngón tay Tô Trữ Xuyên run rẩy gọi lại cho Phó Vũ Tây, nhưng mà chỉ nghe
thấy một vài âm thanh vội vàng. Lại tiếp tục gọi, kết quả vẫn như trước.
“Bác tài, xin ngươi lái nhanh một chút, ta có việc gấp.” Hắn ngẩng
đầu thúc dục, trong nháy mắt mở miệng hắn có thể cảm giác được âm thanh
ranh nanh đang run rẩy mà va chạm vào nhau.
Hắn rất sợ, thật sự, tràn ngập đầu óc chính là cảm giác sợ hãi.
Taxi kỳ thực đã chạy rất nhanh, đại khái chỉ trong mười phút đã tới đường quốc lộ đối diện bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc.
Tài xế taxi quay đầu lại hỏi một câu: “Dừng ở đây cậu tự qua đường
được không? Nếu không tôi phải chạy đường vòng, càng trễ hơn.”
“Hảo, tốt.” Tô Trữ Xuyên muốn trả tiền, nhưng đôi tay lại không nghe lời không ngừng run rẩy làm rơi tiền trong xe.
“Không có việc gì, tôi sẽ kiểm lại. Nếu không cậu cứ đi trước đi.”
Tài xế có điểm đồng tình nhìn thoáng qua nam nhân sắc mặt trắng bệch
đang luống cuống trên ghế sau, nhẹ giọng nói.
“Cám ơn, cám ơn….” Tô Trữ Xuyên lắp bắp nói cảm ơn, sau đó vội vàng mở cửa xe lao ra ngoài.
Thời khắc này, Tô Trữ Xuyên quả thực không biết trong đầu mình đang nghĩ gì.
chính là rất lo lắng, cực kỳ lo lắng, cơ thể giống như vì cảm giác nôn nóng này mà sắp bốc cháy.
Trong trí nhớ hình như hắn có nhìn thoáng qua quốc lộ rồi mới chạy qua.
Có lẽ vì chạy quá nhanh, lại có thể vì quá kích động mà không thấy rõ.
Giây phút tỉnh táo cuối cùng, hình như nghe thấy tiếng người tài xế
taxi lo lắng gọi ầm ĩ, giây tiếp theo chính là tiếng phanh xe chói tai.
Trên người có cảm giác đau đớn, nhưng lại không thể cảm nhận rõ ràng.
Giây cuối cùng, Tô Trữ Xuyên mờ mịt ngẩng đầu, dường như khoảng cách tới bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc ngày càng xa.
Bờ môi hắn run rẩy nhưng không có cách nào phát ra âm thanh.
Cũng chỉ có chính mình có thể nghe thấy âm thanh mỏng manh phát ra từ sâu trong lồng ngực… Đường Nhạc….
Tiếp theo trước mắt Tô Trữ Xuyên trở nên tối sầm, ngất đi.