Lúc tỉnh lại thứ đầu tiên Tô Trữ Xuyên cảm nhận là mùi hương cay nồng gay gắt, là mùi của bệnh viện, lúc trước hắn chăm sóc Tô mẫu một đoạn
thời gian dài nên rất quen thuộc với hương vị này nhưng cũng đặc biệt
không thích.
Vừa mở mắt ra, lúc đầu hình ảnh trước mắt cứ lắc lư dao động, chờ một lúc sau mắt bắt đầu thích ứng với ánh sáng mới thấy rõ người ngồi bên
cạnh giường, là Đường Nhạc đang mặc áo bệnh nhân màu lam.
Trí nhớ lúc này mới đột nhiên trở lại, Tô Trữ Xuyên cố sức bật dậy
chính là ngay lập tức cảm thấy chân trái truyền tới một trận đau nhức,
vội vàng ngừng động tác lại.
“Đừng lộn xộn.” Giọng nói Đường Nhạc trầm thấp, nhanh chóng vươn tay đỡ người hắn dậy: “Ngươi bị gãy xương chân trái.”
Tình huống của y cũng không tốt, Tô Trữ Xuyên lúc này mới nhìn thấy
mảnh băng gạc trắng toát trên thái dương Đường Nhạc, trên miếng gạc còn
chảy ra chút huyết sắc. Sắc mặt cũng có chút xanh mét, trên cằm còn có
vài cọng râu lỉa chỉa.
Đây là lần đầu tiên Tô Trữ Xuyên nhìn thấy bộ dạng chật vật đến như
vậy của Đường Nhạc, hắn nhớ trước lúc mình thiếp đi chính là nghe tin
Đường Nhạc bị thương mới vội vàng chạy tới bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc,
hoàn toàn quên đi chuyện mình bị gãy xương, vội vàng nắm lấy bàn tay
Đường Nhạc: “Ngươi, ngươi có làm sao không?”
Sắc mặt Đường Nhạc nhất thời tối lại, trầm giọng nói: “Ta không sao,
chỉ bị súng lục phang vỡ trán ngất đi thôi, lúc tỉnh lại chợt nghe thấy
ngươi bị tông xe trước cửa bệnh viện. Sau đó ta ngồi ở đây chờ ngươi
tỉnh lại.”
Tô Trữ Xuyên im lặng một chút, trong nháy mắt có cảm giác buồn cười.
Hai người cứ như thế, một bị thương đầu, một bị thương chân cùng nhau chạy tới bệnh viện, cũng không biết có nên tính là duyên phận hay
không, may mắn cũng không xảy ra chuyện gì hệ trọng.
Nhưng cảm giác sợ hãi cùng cực dường như vẫn còn quanh quẩn trong đầu.
Tô Trữ Xuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay lên chạm vào phần
băng gạc trên đầu Đường Nhạc, nhỏ giọng hỏi: “Thế bây giờ đầu còn đau
không?”
“Mẹ nó.”
Không biết câu này làm Đường Nhạc nghĩ tới chuyện gì mà không nhịn được văng ra một câu chửi tục.
Trong nháy mắt tiếp theo y vươn tay đem thiếu niên ôn nhu sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên giường bệnh gắt gao siết vào ngực.
Đường Nhạc dùng sức như vậy giống như muốn đem cả người Tô Trữ Xuyên tiến vào bên trong cơ thể mình.
Tô Trữ Xuyên có cảm giác khoảng cách giữa hai người trong lúc này rất gần, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được nhịp đập con tim Đường Nhạc
đang đồng dạng nhảy lên kịch liệt, cũng là lần đầu tiên phát hiện ra
Đường Nhạc cũng lo lắng sợ hãi như mình.
Qua một lúc lâu sau cuối cùng hắn cũng vươn tay gắt gao ôm lấy cổ Đường Nhạc.
Một giây này, không còn cảm giác hương bệnh viện gay mũi, cũng không còn cảm nhận cơn đau đớn ở chân trái.
Tất cả dường như chỉ là hư ảo.
Chỉ có cái ôm này mới là thứ duy nhất chân thật trên thế giới này.