Một thân y phục bó
sát người, tóc màu vàng kim, yêu lực đang phát ra dưới ngọn đèn đường,
hơi thở quyến rũ, quấn trong tay là một chiếc roi màu đen, một loại dã
tính cùng cao quý kết hợp trở thành một kiệt tác rất xinh đẹp, làm cho
người ta trở nên thất thần, nhưng bây giờ đối với Tử Vũ, nàng chỉ cảm
thấy hai chữ, đó là nguy hiểm.
Nam tử cúi đầu nhìn Tử Vũ, ý
khinh miệt trong mắt không hề che dấu, thân thể mềm nhẹ vuốt chiếc roi
trên cổ tay, lạnh lùng nói:”Thật xấu xí”.
Tử Vũ nhướng mày,
nàng xấu xí sao, từ ngữ này nghe mới mẻ làm sao, nàng từ khi sinh ra cho tới bây giờ lần đầu tiên nghe người ta nói nàng xấu, cho dù đối với
dung mạo của mình, nàng không phải là tự tin mười phần, nhưng ba bốn
phần vẫn có, tuy không phải là tuyệt sắc nghiêng thành, nhưng cái chữ
xấu này tuyệt đối không tới phiên nàng, nam tử này mắt chắc bị lệch.
-“Ngươi xác định mắt ngươi không có vần đề gì chứ?”. Tử Vũ cau mày hỏi, chậm
rãi lui về phía sau, cầm trường kiếm giấu ở sau lưng, đề cao cảnh giác.
-“hừ, yếu như con kiến, còn dám nhiều lời”. Nam tử xinh đẹp như khổng tước,
mắt lóe lên hàn quang, tay cầm roi dũng mãnh nhanh chóng đánh tới Tử Vũ, trong nháy mắt chiếc roi vụt một tiếng đã bay vọt đến trước mặt nàng.
Tử Vũ sớm đã có đề phòng, lúc này vội vàng vung hai tay lên, đưa kiếm đỡ lấy chiếc roi.
Ầm , một âm thanh va chạm rất nhỏ vang lên, Tử Vũ cảm thấy có một cổ lực
rất mạnh phá không mà đến, trường kiếm trong tay chạm với chiếc roi
trong nháy mắt bị cắt thành từng mảnh nhỏ, mà roi kia lại xé gió, thế
tới không giảm tiếp tục đánh về phía nàng, Tử Vũ bình tĩnh, bay nhanh
lộn một vòng, lùi lại phía sau, thực hiện tư thế của không thủ đạo.
Chát, tốc độ Tử Vũ nhanh, roi lại càng nhanh hơn, hung hăng đánh chát vào
ngực Tử Vũ, nàng cảm thấy thân thể đang rơi xuống đất, nàng liền lộn
ngược ra sau cuống quít lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại được.
-“Khụ, khụ”. Vừa rơi xuống, Tử Vũ ôm ngực,trong cổ họng mùi máu tươi xông lên, nàng cắn chặt hàm răng, hung hăng định nuốt máu tươi trong cổ họng
xuống, nhưng chưa kịp nuốt thì máu đã tràn ra khóe miệng, dưới ánh sáng
nhàn nhạt của ngọn đèn đường, máu tươi đỏ sậm đen như mực.
Nam tử như khổng tước nhìn thấy nàng như thế cũng không thèm đến xem, hừ
lạnh nói:” Yếu như vậy, còn muốn ta ra tay, đúng là đồ vô dụng”.
Tử Vũ ho khan, đè nén sự đau đớn ở trong ngực xuống nói:” Là Lăng Tước sao?”.
-“Phải”. Không tước nam tử vẫn chưa dừng lại, roi tiên lại vung lên, cười lạnh
nói tiếp:” Ngươi yếu như vậy còn dám làm người của Liệt gia, cũng không
xem mình có cái thực lực đó hay không, tiểu lang yêu, kiếp sau nếu có
đầu thai nhớ tìm cho mình một thân thể tốt một chút, là long hay phượng
gì đó để có chút thực lực”. Dứt lời liền vung roi tiếp tục tấn công
nàng.
Trong lúc hắn nói chuyện, nàng đã thấy không ổn, lập
tức không chút nghĩ ngợi suy nghĩ lại tất cả chuyện này, dùng hết sức
lực của 18 năm, không chút chậm trễ lăn đi rất nhanh.
Rầm,
một tiếng lớn, Tử Vũ ôm ngực khóe mắt nhìn lại thấy nơi nàng vừa nằm lúc nãy, tảng đá ở đó vỡ vụn văng ra khắp nơi,nếu nàng chậm một chút, thì
lúc này thân thể chắc đã nát bét.
-“Trốn vẫn rất nhanh, thật thú vị”. Khổng tước nam tử khinh bỉ quét mắt nhìn Tử Vũ một cái, lạnh lùng phất tay.
Tử Vũ thấy vậy liền lên tiếng nói:”Ta đánh không lại ngươi, muốn ta chết
thì cũng phải cho ta chết rõ ràng một chút, ta không đắc tội Lăng tước,
tại sao muốn lấy mạng ta?”. Vừa nói, một bên vừa cố gắng điều chỉnh nội
tức, đánh là đánh không lại, lúc này chuyện nàng có thể làm là kéo dài
thời gian, xem có ai đi qua nhờ cứu mạng.
Nàng thầm nghĩ,
nếu là có gian tình, đánh không lại thì cũng là hù dọa chút thôi, hoặc
kịch liệt hơn là dùng thủ đoạn khiến người ta từ hôn, đâu có cái đạo lý
là giết luôn đối phương như vậy, huống chi ở đây thân phận Liệt Thanh
cũng không nhỏ, công khai giết con dâu của ông như vậy, không phải là
trực tiếp chống lại ông sao, muốn giết nàng luôn như thế này nàng dù
nghĩ như thế nào nàng cũng không thể hiểu nổi, yêu giới này thật là tà
môn.
Nam khổng tước nghe câu hỏi của Tử Vũ, dường như nghe
thấy chuyện gì rất tức cười, cười rộ lên, roi chỉ vào Tử Vũ khinh khi
nói:” Quả nhiên là đồ tiện dân, cứ tưởng rằng mình đã một bước lên cao,
cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu trọng lượng, vị hôn thê của Liệt
Hỏa, có rất nhiều yêu tinh muốn, ngươi, có thực lực thì tốt, không có
thực lực cũng đừng mơ vị trí kia, đây là ngươi tự tìm đường chết”. Tiếng nói vừa dứt, roi trong tay hắn như tia chớp đánh qua nàng.
Tử Vũ lúc này trong ngực đau đớn, có chút bi thương, mắt thấy cái bóng đen dài bay nhanh tới, nàng cố gắng dùng toàn lực lui lại phía sau. Không
ngờ nam khổng tước lại là yêu tinh trưởng thành, Tử Vũ cho dù có cảnh
giác không ít, chống lại chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, nàng còn
chưa kịp lăn đi, roi đã vụt một tiếng quấn quanh người nàng kéo lên.
Đang ở giữa không trung, Tử Vũ khóe mắt liếc nhìn nam khổng tước, hắn lại
nhìn nàng khinh bỉ, cằm chặt roi trong tay vung lên tiếp tục nhắm ngay
nàng ở giữa không trung mà đánh, Tử Vũ trog lòng thất kinh, tiếng roi
phát ra bén nhọn, xé gió, khí thế bức người, làm cho người ta hít thở
không thông.
Tử Vũ gắt gao nắm chặt tay, thân thể hoàn toàn
cứng đờ, ngay cả nhúc nhích cũng không được, roi này mà đánh trúng, nàng nhất định sẽ chết, nghĩ vậy nàng tâm như tro tàn, nhắm chặt mắt lại,
không đành lòng nhìn chính mình bị đánh tan nát thành mảnh vụn, cái chết lần đầu tiên đến gần nàng như vậy.
Đột nhiên một âm thanh
bén nhọn xé gió truyền tới bên tai cùng với một tiếng rống giận dữ thình lình truyền đến, Tử Vũ còn chưa kịp mở mắt ra xem, thì có một cổ lực
rất nhanh bao phủ người nàng, một cánh tay ôm lấy nàng, thân thể vừa
chuyển, trong nháy mắt lực lượng kinh khủng suýt lấy mạng nàng liền biến mất. Nàng phục hồi lại tinh thần, mở mắt nhìn thấy nàng đã ở trên mặt
đất.
Tử Vũ trong lòng phấn khởi, quay đầu nhìn qua xem người vừa cứu mình là ai, chỉ thấy Liệt Hỏa xanh mặt trừng mắt đứng trước nam khổng tước, một tay đã bắt được chiếc roi quỷ dị kia, chiếc roi cứng
cỏi bị nam khổng tước và Liệt Hỏa mỗi người nắm một đầu, kéo căng. Tử Vũ thoáng ngẩn người rồi trở nên mừng rỡ, vô ý thức ôm chầm lấy Liệt Hỏa.
-“Khổng nam, ngươi thật to gan”. Liệt Hỏa cả người phát ra khí tức nguy hiểm,
yêu khí như ngọn lửa vô hình, nghiêm mặt nhìn nam khổng tước đối diện.
Nam khổng tước, người được gọi là khổng nam cười hắc hắc, nhìn Liệt Hỏa
nói:” Ngươi đã sớm biết, làm vị hôn thê của ngươi không phải dễ, ngươi
không giấu cho kỹ, giờ bị người phát hiện, chớ trách đại gia ta động tâm tư với nàng”.
Liệt Hỏa hai mắt híp lại,tăng lực trong tay
lên hung hăng xé chiếc roi đang cầm, không ngừng giằng lấy chiếc roi
khỏi tay khổng nam, khổng nam sắc mặt biến đổi xanh mét.
Liệt Hỏa hừ lạnh, roi trong tay bị xé thành vài mảnh, rơi lả tả, sau đó phá
không hướng khổng nam đánh tới, khổng nam tốc độ đã nhanh, Liệt Hỏa còn
nhanh hơn, vài chiêu tấn công, chỉ nghe chát một tiếng, chiếc roi hung
hăng quất trúng lưng khổng nam, hắn lảo đảo, lộn một vòng về phía sau,
miệng phun máu tươi.
Liệt Hỏa thu roi, roi xé không hung
hăng run lên, roi làm bằng lông khổng tước trong nháy mắt bị xe thành
từng mảnh rớt xuống, khổng nam thấy vậy sắc mặt khó coi không ngừng đau
lòng tiếc rẻ.
Liệt Hỏa hung hăng trừng mắt gây áp lực với
khổng nam, giận dữ nói:” Sau này người nào động đến nàng, cũng là động
đến Liệt Hỏa ta, nếu muốn đấu với ta, để mạng lại đây”. Khổng nam nghe
Liệt Hỏa nói sẽ bảo hộ Tử Vũ, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi bay
nhanh rời đi.
Liệt Hỏa thấy khổng nam đã rời đi, cúi đầu
nhìn Tử Vũ giận dữ hét:” Ngươi không biết chờ ta trở lại sao? Đầu óc
ngươi để ở đâu hả?”.