Liệt Hỏa Yêu Phu

Chương 17: Chương 17: Thân Phận Bị Bại Lộ




Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, mỗi ngày từ sáng đến trưa, Liệt Hỏa dạy Tử Vũ công phu nhập môn, đốc thúc nàng chạy tăng tốc độ, xế chiều, Liệt Hỏa không biết chạy đi đâu chẳng thấy tăm hơi, Tịch Mục cũng bận rộn nên không ai để ý đến nàng, nàng thừa dịp lẻn đến chổ bạch y học tập, hai phương diện đồng thời cùng phát huy, nhờ vậy nàng tiến bộ lên không ít.

Nhoáng cái đã qua một tháng, Tử Vũ vội vội vàng vàng cố gắng học tập chăm chỉ để tăng năng lực của chính mình, ngay cả lời cảnh cáo lúc trước nói thời điểm Liệt Hỏa biến thân thành nữ nhi nàng gặp một lần đánh một lần cũng quên mất, bởi vì Tử Vũ phải theo Tịch Mục học tập như hình với bóng, không còn rảnh rang để nghĩ đến chuyện gì khác, yêu tinh trong đế đô học viện cũng không có ai để ý tới nàng, càng làm cho nàng có nhiều thời gian để học tốt hơn.

Ngày hôm đó, sắc trời ôn hòa, mặt trời chiếu sáng rực khắp nơi, gió nhẹ đưa làm ngọn cây phất phơ, cảnh sắc có cảm giác ý xuân dạt dào. Trong gian nhà, Tử Vũ tay cầm một thanh trường kiếm ngắn đánh nhau với Liệt Hỏa, nàng không có cách nào biến hình, cũng không có thể lực cường hãn, nên chỉ có thể mượn công cụ để phòng ngự cùng công kích.

Tử Vũ quơ trường kiếm trong tay, đầu đầy mồ hôi đánh tới Liệt Hỏa, Liệt Hỏa thần thái ung dung né tránh rất dễ dàng, trong lúc đó còn gắt gao cau mày, miệng không ngừng hét:”Nhanh lên một chút”. Tử Vũ cũng không nói nhiều, kiếm trong tay hướng Liệt Hỏa mà đánh.

-“Liệt Hỏa, Liệt Hỏa, ngươi có vị hôn thê từ bao giờ vậy?”. Trong lúc Liệt Hỏa cùng Tử Vũ so chiêu, đột nhiên vài đạo âm thanh bay vọt lại, Liệt Hỏa nhướng mày, trở tay bắt được trường kiếm của Tử Vũ, xoay người nhìn lại phía sau, Tử Vũ đồng thời cũng dừng tay nhìn qua.

Vài bóng người bay nhanh mà đến, nhanh đến nỗi không thấy cả bóng hình, vọt tới dừng lại trước người Liệt Hỏa , lúc này Tử Vũ mới thấy rõ trước mặt mình là mấy yêu tinh, trong đó thì có hai người nàng đã gặp qua, tên là Hách Thành gì đó cùng với nam tử bưu hãn, bên cạnh còn có hai nữ yêu tinh, một nàng tóc dài màu xanh, quần áo màu sắc như nước, dung nhan xinh đẹp, khí chất ôn hòa cao quý, nàng còn lại tóc màu vàng kim, quần áo màu đỏ ôm sát cơ thể đầy đặn, xinh đẹp bức người, nhìn qua thấy vô cùng sắc sảo.

Hách Thành thân thể chưa dừng lại hẳn đã nôn nóng mở miệng hỏi tiếp:” Ta nói này Liệt Hỏa, ngươi thật quá đáng, chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi có vị hôn thê cũng không nói cho ta biết, nếu hôm nay thủy Quyên không vô tình nhìn thấy bảng danh sách kê khai lý lịch, xuất thân của học sinh ở đế đô học viện, chúng ta cũng không biết, Phi Hổ, Lăng Tước, các ngươi nói xem, Liệt Hỏa có phải hay không là rất quá đáng”.

Nam tử bưu hãn đứng bên cạnh Hách Thành nhìn Liệt Hỏa gật đầu:” quả thật rất quá đáng”.

Nữ tử xinh đẹp tóc màu vàng kim cũng bất mãn nhìn Liệt Hỏa nói:” Liệt đại ca, huynh có vị hôn thê từ bao giờ vậy? huynh sao không nói cho chúng ta biết một tiếng?”.

Liệt Hỏa nghe vậy lạnh lùng nói “Đây là chuyện của ta”.

-“Nói như vậy ngươi thật sự có vị hôn thê ư? Cái người tên là Tử Vũ sao? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua, lang tộc, có phải là gia tộc phú hào bậc nhất ở đế đô không?”. Hách Thành vừa kinh ngạc vừa hưng phấn nhìn Liệt Hỏa hỏi dồn dập, nói mãi không ngừng.

Liệt Hỏa cau mày lạnh nhạt quát:” Có cài gì đẹp mắt đâu mà đến đây hết vậy? đi, đi, các người không có chuyện gì làm phải không? Đi đi, đi hết đi”. Vừa nói hắn vừa bắt lấy cánh tay của Hách Thành cùng Phi Hổ, đẩy ra ngoài.

-“Cho hỏi, ngươi có phải là Lạc Tử Vũ hay không?” Nữ tử mặc quần áo như nước tên Thúy Quyên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên đi tới trước mặt Tử Vũ mỉm cười hỏi.

Bọn Hách Thành cùng Lăng Tước, ba yêu đang nhốn nháo ồn ào nghe hỏi cũng đồng thời quay lại nhìn Tử Vũ. Tử Vũ nhíu mày nhìn Liệt Hỏa một cái, thấy Liệt Hỏa chau mày, sắc mặt khó coi, tâm trạng nàng không khỏi cười khẽ bước tới, nheo mắt chống lại cái nhìn của Thủy Quyên cười quyến rũ nói:”Là ta”.

-“Không phải chứ, là ngươi sao? Ngươi là lang yêu yếu ớt hôm đó?” Hách Thành ngay lúc Tử Vũ thừa nhận không khỏi ngẩn người, hỏi nàng.

Phi Hổ đi vòng quanh đánh giá nàng hồi lâu mới khẽ nói:”Quá yếu”.

Lăng Tước vốn đã có ý ghen tỵ, nghe Tử Vũ thừa nhận, cũng đánh giá nàng vài lần rồi nói:”Bằng như ngươi mà xứng làm vị hôn thê của Liệt đại ca sao, ta khẳng định là ngươi dùng thủ đoạn, ngươi …”.

-“Lăng tước, không được thất lễ với Lạc tiểu thư”. Thủy quyên vẫn cười ôn nhu như nước, giọng nói có chút nhắc nhở, nhưng lại làm cho người ta như tắm trong gió xuân, ưa thích bội phần.

-“Lạc gia? Ta hình như chưa từng nghe qua Lạc gia có nữ tử tên là Tử Vũ”. Phi Hổ chần chừ khó hiểu hỏi.

-“Ta không phải là Lạc tiểu thư gì đó, ta là một lang yêu không tiền không thế”. Tử Vũ thần sắc tự nhiên nói thẳng thân thế của mình, một điểm cũng không giấu diếm, nàng không phải là Lạc tiểu thư gì đó, thân phận nàng thấp, nàng thấy cũng không quan trọng, nàng nên nói rõ với mấy yêu tinh trước mặt này thì hơn.

-“Hóa ra là thứ bình dân, hừ, không biết xấu hổ …”.

-“Lăng tước, chú ý từ ngữ của ngươi”. Liệt Hỏa nãy giờ vẫn im lặng, nghe vậy khẽ quát, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Lăng tước bất mãn ủy khuất nhìn Liệt Hỏa nói:” cô ta là một bần dân vốn không xứng với huynh”.

-“Ta cùng với nàng đã đính ước từ nhỏ, bần cũng được, phú cũng được, đã đính hôn thì là vị hôn thê của ta, ta không muốn nghe các ngươi nói thêm gì nữa, các ngươi đi đi, ngày mai còn có trận tỷ thí, hôm nay phải tranh thủ mà luyện cho sớm”. Nói xong hắn liền vung tay áo bỏ đi.

Hách Thành và Phi Hổ liếc nhau, cau mày nhìn qua Tử Vũ, cũng không nói gì nữa mà chạy theo Liệt Hỏa. Lăng tước khinh bỉ liếc nhìn Tử Vũ hừ lạnh, xong cũng xoay người đuổi theo Liệt Hỏa, còn Thủy quyên kia bộ dáng vẫn ôn nhu như trước, nét mặt cao quý gật đầu với Tử Vũ, sau đó cũng rời đi.

Tử Vũ thấy mấy yêu tinh tới nhanh đi cũng nhanh, một hồi nhốn nháo ồn ào giờ đã bỏ đi hết, nhìn bóng lưng của họ, Tử Vũ rất bình tĩnh, thế thái nhân tình mà thôi, nàng thấy nhiều rồi, lúc trước nàng cũng muốn có một người dựa vào để chống đỡ, bây giờ cũng đã có Liệt Hỏa nói đỡ giúp nàng hai câu, mặc dù nàng nghe lời kia của hắn không được lọt tai cho lắm, nhưng mà hắn dù sao cũng đâu muốn có vị hôn thê là nàng, còn không có thẳng tay tính toán với nàng là tốt lắm rồi, chẳng lẽ nàng lại muốn hắn nâng niu nàng trong lòng bàn tay sao, nàng phải tự biết mình chứ, hơn nữa Liệt Hỏa tuy tính tình có kém một chút nhưng dù sao hắn vẫn là người quang minh lỗi lạc.

Thấy Liệt Hỏa và mấy yêu tinh đó đã đi xa, Tử Vũ thu hồi trường kiếm, nghĩ chắc trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không trở lại, nàng liền đi tìm Bạch y, đại boss đó cũng không chịu làm thầy của nàng, cũng không cho biết tên, thần sắc thì lạnh nhạt, khí chất cao ngạo, nên nàng cũng khó thân cận với hắn, không nói tên thì thôi, nàng cứ kêu bằng bạch y, tạm thời cứ xem như đó là tên của hắn.

Ở chỗ bạch y nữa ngày, bạch y dạy không giống Tịch Mục, hắn không coi trọng sức mạnh, mà chỉ chú trọng nội lực, cho nên trong thời gian ngắn cũng không thấy có thành quả gì nhiều, nhưng một khi đã đạt thành, yêu tinh bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ, chậm nhưng mà chắc.

Sắc trời tối đen, nàng mới từ thủy lao đi ra, nàng đã từng tìm kiếm thông tin về bạch y nam tử ở Thanh Tương phủ, cũng đã tìm tòi tư liệu ở chỗ Tịch Mục, nhưng không thấy có ghi chép nào về hắn, muốn biết lai lịch của hắn chắc nàng phải tốn chút tâm tư cùng thời gian.

Đã sớm có thói quen một mình trở về Thanh Tương phủ, Liệt Hỏa cũng chưa từng chờ nàng về cùng. Ánh trăng chiếu trên mặt đất phát ra ánh sáng trong vắt nhưng lạnh lùng, Tử Vũ một mình vừa đi vừa chạy, vừa nhớ lại chút kiến thức mà hôm nay bạch y đã dạy.

-“Ngươi là cái đồ lang yêu đê tiện kia phải không?”. Mới đi được một đoạn, một âm thanh nguy hiểm không có ý tốt đột nhiên vang lên, Tử Vũ dừng bước, ngẩng đầu nhìn yêu tinh đang chắn trước người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.