Liễu Lăng Loạn:Độc Phi Khuynh Thành

Chương 10: Q.1 - Chương 10




Ta đứng dậy chịu đựng sự đau đớn giữa hai chân, mặc quần áo vào. Trên giường còn in dấu một vệt màu đỏ, màu đỏ yêu dã, đỏ quỷ dị.

Thản nhiên cười, lại vẽ ra bên ngoài một chút trào phúng. Ta cầm lấy tờ giấy, đọc thật kỹ một lần những gì viết trên đó.

Nếu quyết định phải làm, ta sẽ phải làm cho thật tốt.

Ba năm này Mị dạy ta rất nhiều chuyện, nếu hắn không đối với ta như vậy, có lẽ ta còn phải vô cùng cảm kích hắn.

Chính là Mị không phải Dạ Khuynh Thành, hắn thị tẩm nữ nhân là vì chuyện vặt. Cho nên mặc kệ là như thế nào, hắn cũng không có một chút áy náy nào đối với ta.

“Tiểu thư, em có thể vào không?” ngoài cửa vang lên thanh âm của Phong Nhi.

Ta đem giấy giấu ở trong ống tay áo, lại kéo chăn trên giường lên che lại vết máu yêu dã kia.

“Vào đi”

Mị nói cho ta biết tam tiểu thư của Hạ gia – Hạ Nguyệt Nhiễm chính mình mang theo thị nữ bên người chuồn êm ra phủ. Trên đường gặp phải cường đạo, đúng là đã được hắn ra tay cứu giúp.

Chính là hắn cũng không có nói cho ta biết Hạ gia tam tiểu thư chân chính giờ đang ở đâu.

Phong Nhi đẩy cửa mà vào, vừa thấy ta liền ôm lấy ta nói “Tiểu thư, người không có việc gì, thật tốt quá”

Thật sự là nha đầu đa sầu đa cảm.

Ta cười nâng cằm Phong Nhi lên, học bộ dạng công tử phong đãng mở miệng nói “Phong Nhi bảo bối, ai bắt nạt ngươi, công tử ta đi thay ngươi trút giận”

Phong Nhi nín khóc mỉm cười nhìn ta nói “Tiểu thư luôn trêu ghẹo Phong Nhi”

Xem ra tính cách của vị Hạ tam tiểu thư này thật đúng là cùng ta rất giống nhau. Trách không được Mị đã nói như vậy, chính là ta không thể tưởng tượng được trên thế gian này nhưng lại sẽ có người có tính cách giống hệt ta.

“Phong Nhi, công tử ta là cảm thấy ngươi thật đáng yêu” ta đang cười, vẫn cười đến bừa bãi, cười đến tùy ý, nhưng là giờ phút này tâm của ta đúng là vẫn còn có vài phần ảm đảm bởi vì chuyện vừa rồi.

Bất qúa ta tựa hồ đã có thói quen che dấu mọi cảm xúc, tâm sự của mình tự mình biết là tốt nhất.

“Tiểu thư người vẫn bị bệnh, sớm một chút nghỉ ngơi đi, không nên đứng nhiều như vậy”

Phong Nhi nói với ta tuy nói thật tùy ý, nhưng cũng thật là chân chính quan tâm. Chính là đối tượng nàng quan tâm không phải là ta. Tất cả bất quá chỉ là vì ta thay thế Hạ Nguyệt Nhiễm mà thôi.

Đúng vậy, không hơn

Trừ bỏ Dạ Khuynh Thành, tựa hồ không có người nào chân chính quan tâm ta.

“Ừm, được!” ta không có cự tuyệt, bởi vì ta xác thực có chút mệt.

Dù sao đêm hôm đó ta bị trọng thương như vậy, ta thiếu chút nữa nghĩ đến chính mình như thế biến mất.

Phong Nhi sau khi giao phó cho ta phải đi nghỉ ngơi sớm cũng lui xuống, mà ta sau khi nhét tấm nệm xuống gầm giường, thay cái mới xong thì mới quay lại trên giường.

Đêm hôm đó, ta nghĩ rất nhiều, nghĩ về chuyện trước kia, nghĩ về chuyện tương lai. Cho đến gần tảng sáng mới nặng nề thiếp đi.

Tựa hồ ngủ chưa được bao lâu, liền nghe được tiếng của Phong Nhi ở bên tai lải nhải gọi ta.

Ta xoay người vào trong, hai tay bịt chặt tai như không muốn gặp, không muốn nghe. Nhưng nàng lại bám riết không tha, rơi vào đường cùng, ta đành ngồi dậy “Phong Nhi mới sáng sớm gọi cái gì?”

Phong Nhi vừa thấy ta tỉnh lại, lập tức thúc giục ta “Tiểu thư mau tỉnh dậy, đại thiếu gia tới đón người”

Đại thiếu gia?

Là Hạ Nguyệt Sanh, đại ca của Hạ Nguyệt Nhiễm?”

Trong đầu của ta rất nhanh nhớ lại tư liệu mà Mị đưa cho ta, vạch chăn vội xuống giường.

“Phong Nhi mau giúp ta rửa mặt, chải đầu. Chúng ta thừa dịp đại ca chưa tới trốn đi”

Nếu là Hạ Nguyệt Nhiễm trốn nhà đi, nàng nhất định sẽ nói như thế.

Chúng ta tính cách có lẽ thật sự tương tự, nhưng là nàng bị người quản không cho náo động, mà ta cũng là không kiềm chế được bừa bãi .

Kỳ thật tương tự nhưng cũng có bất đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.