“Nha đầu còn muốn trốn đi nơi nào?”
Cửa đột nhiên bị mở ra, một nam tử mặc lam sam cười cười đi vào.
“Đại ca, huynh cũng đã đến rồi a~, muội rất nhớ huynh” đi theo Mị lâu như
vậy, bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều đó ta học được không ít nha, bằng không cái mạng nhỏ này của ta đã sớm khó giữ được cho đến bây giờ.
Nói vậy người này chính là Hạ Nguyệt Sanh.
“Nha đầu, lại ba hoa rồi” Hạ Nguyệt Sanh khẽ vuốt tóc của ta, vẻ mặt sủng nịch.
Mặc kệ xưng hô hay là biểu tình, Hạ Nguyệt Sanh đều cực kỳ giống Dạ Khuynh
Thành, ta không khỏi đối với hắn có hơn vài phần hảo cảm.
Ta cười đến sáng lạn, làm nũng hướng về Hạ Nguyệt Sanh làm một cái mặt quỷ “Muội chỉ có khả năng đối với đại ca ba hoa”
Vẫn giống như trước cười sủng nịch, Hạ Nguyệt Sanh bất đắc dĩ than nhẹ “Nha đầu, muội thế nào một chút bộ dáng của một thiên kim đại tiểu thư cũng
không có như vậy?”
“Đại ca, muội nhớ là huynh cũng không muốn
tiểu muội đáng yêu biến thành đứa nhỏ khô khan mà” ta lấy lòng ôm lấy
cánh tay của Hạ Nguyệt Sanh.
Diễn thì phải làm sao cho thật, như vậy sẽ làm cho mình diễn nhập tâm hơn, lừa gạt người khác nhất định
trước tiên phải lừa gạt chính mình.
Từ nay về sau, ta là Hạ Nguyệt Nhiễm, mà hắn chính là đại ca của ta – Hạ Nguyệt Sanh.
“Tốt lắm, đại ca như thế nào đều được, muội nếu cứ tiếp tục không quay về,
cha sẽ đem muội đánh chết” hắn điểm nhẹ một cái lên trán của ta.
Hạ Diệp không thể nào lại ngoan độc như vậy được.
“Đại ca, huynh nhất định sẽ giúp muội đúng không?” ta lắc lắc cánh tay của
Hạ Nguyệt Sanh “Muội biết đại ca đối với muội tốt nhất”
“Tốt lắm mau chuẩn bị một chút đi” Hạ Nguyệt Sanh bị ta nũng nịu chịu không nổi, lại cũng chỉ là bất đắc dĩ mà cười dung túng.
Biểu tình kia thật sự cực kỳ giống Dạ Khuynh Thành, chỉ là dung mạo của bọn họ khác biệt thật lớn.
Dạ Khuynh Thành đẹp như tiên nhân, di thế độc lập. Hạ Nguyệt Sanh cũng là
một nam tử mười phần cương trực, làm cho người ta có một loại cảm giác
thực yên ổn, hắn anh tuấn, một vẻ tiêu sái anh tuấn tự nhiên.
“Được” ta cười ngọt ngào với hắn, sau đó liền cùng Phong Nhi bằng tốc độ nhanh nhất thu thập tốt mọi thứ.
Sau đó ta liền theo Hạ Nguyệt Sanh ly khai Vân thành, hướng Minh Nguyệt thành của Đông Hải quốc mà đi.
Thời điểm trước khi đi, Hạ Nguyệt Sanh hướng kiếm khách mà Mị dịch dung
thành nói lời tạ ơn. Tựa hồ cũng không có phát giác gì không ổn, nghĩ
thế ta sắm vai cũng coi như là thành công.
Từ Vân thành đến Minh Nguyệt thành bất quá chỉ mất có ba canh giờ, chúng ta rất nhanh liền đến được Minh Nguyệt thành.
Sau khi vào đến Minh Nguyệt thành, Hạ Nguyệt Sanh nhắc nhở ta sau khi về
nhà không cần cùng cha tranh chấp, ngoan ngoãn nhận giáo huấn, mọi việc
sẽ tốt đẹp.
Ta tất nhiên là nhu thuận gật đầu.
Một đường bước vào, hướng thẳng phủ Tả thừa tướng mà đến.
Ta ngồi ở trong xe ngựa nhàn rỗi không có việc gì, liền nghĩ muốn thò đầu
ra ngoài cửa xe để nhìn tình cảnh bên ngoài. Nhưng là lại bị Phong Nhi
một phen kéo lại, tận tình khuyên bảo “Tiểu thư, người là thiên kim tiểu thư, sao có thể tùy tiện để cho người ta nhìn thấy ?”
Lời này
của Phong Nhi cực kỳ buồn cười, nói như vậy người kia mấy ngày hôm trước nhìn thấy người của ta, không phải đã chiếm tiện nghi rất lớn sao?
Ta biết đây là quy củ thế gia của quan lại, cũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi trở lại trong xe.
Thời điểm đi được tới một nửa, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngoài xe truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ.
Sự tò mò của ta nổi lên, vụng trộm nhìn ra bên ngoài chỉ thấy đối diện có
một cỗ kiệu xa hoa. Giữa ngã tư đường hai xe ngựa gặp nhau, ai cũng
không chịu nhường ai, vì thế tựa như ở tại ngã tư đường giằng co nhau,
Hạ gia thế nhưng là Tả thừa tướng, lại không biết ai lớn mật như thế?
Ta vừa nghĩ như thế, phía sau Phong Nhi liền lên tiếng giải đáp được nghi hoặc của ta,
“Thật sự là oan gia ngõ hẹp, như thế nào lại gặp được người của phủ Hữu thừa tướng?”
Thì ra là người của phủ Hữu thừa tướng, khó trách…
Ta tuy là người trong giang hồ, nhưng cũng nghe thấy chuyện bất hòa giữa
Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng, xem ra quả thật đúng là oan gia ngõ
hẹp.
“Không biết người trong kiệu là ai?” ta làm như lẩm bẩm lầu bầu, kỳ thật cũng là muốn cho Phong Nhi đáp lại.
Phong Nhi nhướng mi mang theo vài phần khinh thường.
“Phỏng chừng kia là Khúc Nhược Vân, nàng ỷ vào chính mình là đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc, nên rất kiêu ngạo ..”
Đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc sao?
Ta tựa hồ vừa nghe qua, không biết nói là hôm nay có may mắn được nhìn thấy mặt không?
“Phong Nhi, mỹ nhân vốn luôn kiêu ngạo mà!” Ta cười đến tùy tính “Chờ ta ra xem nàng, bổn tiểu thư thích nhất là ngắm mỹ nhân”
Không đợi Phong Nhi kịp lên tiếng, ta liền vén mành xe lên nhảy xuống xe
ngựa, hoàn toàn bỏ mặc tiếng kinh hô của Phong Nhi ở phía sau
“Tiểu thư, người như thế nào có thể xuống? Mau trở lại”