Ta nhếch miệng cười,
đột nhiên kéo cổ hắn, ghé vào lỗ tai sâu kín nói: “Ta nói cho ngươi một
bí mật, Hạ Nguyệt Nhiễm không phải muội muội ruột của ngươi.”
Hắn đột nhiên nắm cổ tay ta, không thể tin hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Ta cười đón nhận tầm mắt hắn, gằn từng tiếng nói: “Giống như ngươi đã nghe.”
Hắn buông lỏng tay ra, trong đáy mắt có chút hoảng hốt, tựa hồ không thể tiếp thu tin tức vừa mới nghe được.
“Sao nào? Bí mật này của ta có phải thật đáng giá không. Giao dịch này đối
với ngươi mà nói cũng không phải là thiệt thòi gì. Ngân Nguyệt.” Ta đứng ở bên cửa sổ, nhìn nam tử dưới ánh trăng, cười đến bừa bãi.
Hắn lại một lần nữa kinh ngạc ngẩng đầu lên, đáy mắt nhìn ta là một đạo sát khí.
Chính là trong nháy mắt, hắn lại đột nhiên đè ép đi xuống.
Đương nhiên, tất cả đều là vì người hắn yêu.
Mà ta lại cười nói: “Đối diện với khuôn mặt này, ngươi là không thể xuống tay.”
Chính bởi vì ta biết hắn để ý Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên mới không kiêng nể gì
như thế, thậm chí ta gọi ra danh hào của hắn, hắn không có nói gì, lại
cũng không biết có phải là cam chịu hay không.
Trầm mặc thật lâu, hắn mới lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết danh hào của ta?”
“Ngươi không cần để ý ta là ai, ngươi chỉ cần biết rằng ta và ngươi giao dịch
sẽ rất tốt. Đối với địa sát môn Ngân Nguyệt mà nói, việc này cũng không
phải khó khăn gì.”
Địa sát môn, môn phái bị cái gọi là danh môn
chính phái kêu là tà giáo, luôn luôn cùng Kính Nguyệt cung của ta nước
sông không phạm nước giếng, chính là đối với tả hộ pháp Ngân Nguyệt của
địa sát môn, ta đã từng nghe qua.
Ta vốn cũng không xác định,
chính là trong nháy mắt kia, khi hắn đã lộ ra có ý muốn giết ta, Ngân
Nguyệt sở dĩ được gọi là Ngân Nguyệt, bởi vì Ngân Nguyệt chưởng của hắn
xuất ra sẽ có tia ánh sáng tựa như ánh trăng.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng mạt quang kia vẫn lọt vào mắt ta.
“Được, ta đáp ứng ngươi. Nhất định ta sẽ trợ giúp ngươi lấy thất thải kỳ
thạch, nhưng nếu có một ngày ngươi quên lời giao ước,dù cho chân trời
góc biển ta đều đuổi giết ngươi.” Hạ Nguyệt Tiêu cái nhìn là sắc bén,
như muốn dùng nó đâm thủng tim ta.
Mà ta sớm đã quen với sự vô tình của Mị, đối với ánh mắt như vậy căn bản ta không thèm để ý.
So về lạnh lùng, Mị so với hắn còn sâu sắc hơn.
Bởi vì Mị không có để ý đến người khác, một người một khi có người để ý, liền không thể làm được một kẻ vô tình chân chính.
Hạ Nguyệt Tiêu, ngươi còn kém lắm. Ta nhìn hắn, trong mắt không chút nào che dấu sự trào phúng.
“Tiểu Tiêu Tiêu, chân trời góc biển sao? Ngươi nói thế, ta sẽ nghĩ rằng ngươi yêu thương ta đó.” Trêu đùa người lạnh lùng, nhìn núi băng kia vỡ vụn
thành từng khối cảm giác rất thoải mái.
Hắn còn không biết dung mạo của ta, làm sao đuổi theo ta đến chân trời góc biển?
Một bàn tay đột nhiên nắm cổ áo ta, Hạ Nguyệt Tiêu lạnh lùng mà nói “Ngươi tốt nhất đừng có đùa giỡn.”
Ta tà nghễ nhìn hắn, cười càng thêm sáng lạn “Trên người ta nếu có thương
tích gì, thì trên người Hạ Nguyệt Nhiễm sẽ có gấp mười lần như thế,
ngươi… Tốt nhất ngoan ngoãn bảo hộ ta. Đương nhiên khi xong việc giữ lại Hạ Nguyệt Nhiễm cũng vô dụng, vì thế ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Ti bỉ.” Hạ Nguyệt Tiêu lập tức thu hồi tay, hừ nhẹ một tiếng.
Ti bỉ sao?
Nguyệt Liễu Lăng ta vốn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, trên thế gian
này còn có ai có thể hy sinh chính mình mà giúp người khác sao?
Ta không phải Phật, tự nhiên sẽ không là được việc phổ độ chúng sinh.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, Hạ Nguyệt Tiêu liền xoay người rời đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của ta.
Giờ phút này, ta mới cảm giác được mình có chút thoải mái.
Ta cũng không phải không sợ hãi, mà là sớm hình thành thói quen đem yếu đuối che dấu.
Có một số việc, không có người có thể giúp ngươi, chỉ có thể dựa vào chính mình.