(táng tâm: thương tâm)
Đêm qua trằn trọc mãi đến khi trời gần sáng, ta mới hốt hoảng đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết là ngủ được bao lâu, chỉ đến khi cảm thấy có một hơi thở ấm
áp như có như không thổi vào mặt, ta mới hơi hơi mở mắt, đập vào mắt
cũng là khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười.
“Muội muội nương tử sớm a~.”
Buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, ta đột nhiên ngồi dậy, nguyên bản liễm
diễm giấu ở trong vạt áo, ở không trung xẹt qua một cái độ cong sau lại
hạ xuống trước ngực của ta.
Cơ Lưu Tiêu mâu quang nhìn trên liễm
diễm dừng lại một lúc, theo sau nhìn ta nở một nụ cười mê người “Muội
muội nương tử, ta tới đón nàng về nhà.”
“Ca ca phu quân, hôm qua có phải hay không trong lòng có ôn nhu hương lưu luyến không rời?”
Ta bất động thanh sắc kéo chăn lên, trêu tức cười nói.
Hắn lại đến gần vài phần, tóc buông xuống thậm chí chạm vào trên gương mặt của ta, hơi hơi ngứa.
“Muội muội nương tử, nàng ăn giấm chua sao?” Hắn cười, mang theo vài phần ái muội.
Ta hơi hơi đẩy thân mình tới sát hắn, biểu tình trên mặt chưa biến “Kiếp sau đi.”
Hắn cười to vài tiếng, đứng thẳng người lên, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy
trêu tức “Chúng ta nên trở về phủ, muội muội nương tử, ta ở phòng khách
chờ nàng.”
Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời đi, vạt áo
màu đỏ biến mất ở chỗ rẽ, chỉ có trong phòng tựa hồ còn lưu lại hương vị mát lạnh trên người hắn.
Vì thế ta đứng dậy rửa mặt chải đầu thật nhanh, liền hướng phòng khách bước vào.
Tối hôm qua, hắn thất hẹn. Không biết là vì chuyện gì?
Chính là nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn, như là không có chuyện gì phát sinh.
Thôi, ta cần gì phải để ý…
Lúc đi đến phòng khách, mọi người Hạ gia đều ở đó, Hạ Diệp đang cùng Cơ Lưu Tiêu đang nói cái gì đó, Hạ Nguyệt Tiêu đứng ở một bên, ánh mắt nhìn ta lạnh hơn vài phần, chỉ có Hạ Nguyệt Sanh, tiến lên cười nói: “Nha đầu
lại phải đi, đại ca thật đúng là luyến tiếc muội.”
“Đại ca nếu thật sự hy vọng lưu lại Tiểu Nhiễm, vậy kêu Tiêu cho muội một tờ giấy hưu thư đi?” Ta cố ý cười nói.
“Nha đầu này, vẫn hồ nháo như vậy, cũng may là Lục Vương gia không ngại,
ngươi xem ngươi chẳng có bộ dáng của một Vương phi gì cả.” Đại phu nhân ở một bên giờ phút này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quở trách ta.
“Đại nương, con đây bất quá chỉ là sườn phi, đương nhiên sẽ kém tiểu Mộng.” Ta cố ý phụ họa theo lời nói của nàng.
Đại phu nhân vẻ mặt đắc ý cười nói: “Đây là đương nhiên, nếu nha đầu ngươi
có một nửa hiền thục như Tiểu Mộng, sẽ không đến mức lưu lạc đến làm
sườn phi.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng tự biết rằng mình lỡ
lời, mà Cơ Lưu Tiêu lại khó được thu lại tươi cười, âm u hỏi: “Hạ phu
nhân, làm sườn phi của bổn vương kém lắm sao?”
Một khắc kia, ánh mắt Cơ Lưu Tiêu giống như thần chết Tu La, tàn nhẫn hiện ra, không giống bộ dáng bình thường của hắn chút nào.
Đây chảng lẽ là bộ dạng của hắn trên chiến trường sao?
Đại phu nhân bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, cử động cũng không dám cử động, chỉ biết dùng tay nắm chặt vạt áo run cầm cập.
Ai có thể ở dưới ánh mắt của Cơ Lưu Tiêu như thế mà không cảm thấy sợ hãi chứ?
Huống chi đại phu nhân chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bình thường.
Ngay cả ta, được xem là ác nhân yêu nữ, vừa rồi trong nháy mắt chạm đến ánh mắt hắn lúc đó cũng có vài phần run rẩy.
Trong phòng khách không khí lập tức ngưng kết, yên lặng đáng sợ.
Ngay sau đó Cơ Lưu Tiêu liền hành động, một phen đem ta kéo vào trong lòng,
ánh mắt thẳng tắp đảo qua từng người Hạ gia “Nếu đại phu nhân khinh
thường bổn vương, bổn vương cũng không muốn bước vào Hạ gia nửa bước.
Tiểu Nhiễm nếu đã là phi tử của ta, kiếp này cũng cùng Hạ gia các ngươi
không có quan hệ.”
Vẫn là trầm mặt như cũ.
Có lẽ bọn họ sớm bị ánh mắt của hắn làm sợ chết khiếp, nên vô pháp mở miệng.
Cơ Lưu Tiêu cũng không chờ đáp án, lôi kéo ta đi ra khỏi Hạ gia.