Khi chúng ta ngồi vào xe ngựa, Cơ Lưu Tiêu mới khôi phục lại bộ dạng tươi cười, quay đầu nhìn ta cười nói: “Bị dọa sao?”
“Không có.” Ta tà tà tựa vào nhuyễn tháp, cười.
“Không sợ hãi?” Hắn cũng tựa vào nhuyễn tháp, nghiêng người nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.
“Phải, không sợ hãi, bởi vì ta biết ca ca phu quân là đang giúp ta.” Tầm mắt nhìn nhau, mang theo ý cười nhìn thấu lẫn nhau.
Hắn bật cười ra tiếng, làm nổi bật một chút màu đỏ kia, hết sức xinh đẹp
“Thì ra muội muội nương tử hiểu biết ta như vậy. Nàng cũng đã không còn
là người của Hạ gia, như vậy liền không cần dối trá nịnh hót nữa.”
“Ta là muội muội của ngươi, đương nhiên là nên hiểu biết ngươi.” Người của
Hạ gia nếu không phải chân chính là người nhà của Hạ Nguyệt Nhiễm, ta
cũng thật sự không nghĩ lại phải tốn thời gian đi quan tâm, Cơ Lưu Tiêu
thật đúng là giúp ta một phen.
Tiếng cười khẽ lập tức tràn ngập
toàn bộ trong xe, mà hắn lại ngửa đầu ngủ ở phía trên nhuyễn tháp, không chút để ý hỏi: “Tiểu Nhiễm, nếu nàng không phải muội muội của ta, như
vậy giờ phút này chúng ta sẽ như thế nào?”
“Nếu ta không phải
muội muội của ngươi, có lẽ chúng ta chỉ là người xa lạ gặp thoáng qua.”
Vốn là không phải, chứ không phải nếu?
Trên thế gian này thật sự có nếu, như vậy nhân sinh có lẽ cũng sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy.
Chính là này thế gian không có nếu, cho nên có vài thứ nhất định mất đi, mà
vài người nhất định không thể có được, tiếc nuối nhất định sẽ trở thành
một tia ảm đạm trong lòng của mỗi người
Hắn không có hỏi lại, chính xác là từ từ nhắm hai mắt, lại không biết là đã ngủ hay chưa?
Một hồi trầm mặc, đợi cho bên ngoài truyền đến tiếng xa phu cung kính gọi,
ta mới gọi nam tử đang ngủ say kia “Ca ca phu quân, cùng ta nói chuyện
phiếm nhàm chán như vậy sao?”
Kỳ thật vừa rồi ta có chú ý đến
nhìn thấy hắn xác thực có nhíu mày, chính là không nghĩ tới hắn mệt mà
ngủ. Cũng không biết tối hôm qua hắn rốt cuộc làm cái gì mới có thể mệt
như thế?
Trong tâm hắn luôn luôn đề phòng người khác, nếu không
phải thật sự mệt mỏi, thì quả quyết sẽ không ở trước mắt người khác ngủ
say như vậy.
Chẳng nhẽ hắn tín nhiệm ta?
Nghĩ, lại cảm thấy buồn cười.
Với hắn, ta có lẽ bất quá chỉ là một người xa lạ mà thôi, làm sao hắn có thể tin ta?
“Sao lại nghĩ vậy?” Cơ Lưu Tiêu ở bên cạnh vặn thắt lưng một cái, vươn vai
nhìn ta cười nói: “Đương nhiên sẽ không nhàm chán, chẳng qua ngửi thấy
mùi thơm ngát trên người muội muội nương tử liền cảm thấy an bình.”
Ta lười cùng hắn ba hoa, vén rèm xe ngựa lên, liền xuống xe.
Phía sau truyền đến vài tiếng cười khẽ, ta cũng không để ý tới, bước thẳng vào cửa lớn của vương phủ
“Ái phi, chờ bổn vương.” Một lời nói trêu tức từ phía sau truyền đến.
Ái phi?
Ta sớm nói qua không được gọi như vậy…
Phi… Phi… Phi…
Lời nói như thế, luôn làm ta nghĩ đến chính mình giờ phút này là một tiểu
thiếp cực sủng của một nam nhân, tuy rằng là giả, nhưng lại cảm thấy
thực không thoải mái.
Ta dừng cước bộ, xoay người nhìn vẻ mặt mang ý cười của nam tử “Không được kêu.”
“Ái phi, bổn vương không gọi nàng là ái phi, vậy thì phải gọi là gì? Thiếp
yêu?” Hắn vẻ mặt trêu đùa, ánh mắt trong lúc đó hoàn toàn là trêu tức.
Hắn biết rõ ta tối không thích nhắc tới từ thiếp, mà hắn dám…
Yêu nghiệt kia… Tuyệt đối là cố ý …
“Vương gia.” Ta kiều mị kêu “Ngươi có phải hay không nhắc nhở nô tỳ ngươi muốn nạp thiếp?”
Nghĩ muốn chơi đùa cùng ta sao?
Ta đây liền bồi hắn.
Đêm hôm đó, ta vụng trộm gọi một vị nữ tử đưa vào phòng Cơ Lưu Tiêu, đêm
hôm đó, ta hạ tiêu dao tán với hắn, đêm hôm đó, tất nhiên là cảnh xuân
vô hạn.
Ngày hôm sau, ta đứng ở cửa phòng hắn, hào phóng cười
nói: " Vương gia nếu cảm thấy nữ tử đó làm cho mình mất hồn, cũng có
thể lưu lại làm thiếp.”
Nếu ngươi lưu lại, ta liền cho ngươi hàng đêm là đêm xuân.
Mặc dù hôn nhân này là giả, quan hệ này là giả, ta cũng không nghĩ dưỡng một ít nữ nhân tới làm phiền ta.
Cũng là một lần kia, lần đầu tiên ta nhìn thấy lục Vương gia phong lưu vô hạn cũng có biểu tình thất bại.
Mà sự kiện này lại một lần nữa làm cho Minh Nguyệt thành tràn ngập lời đồn đại, ác danh của ta ngày càng tăng.
Mà không biết đến khi Hạ Tiểu Nhiễm chân chính trở về, có thể hay không sẽ oán hận ta?