Gió đêm thổi phất qua, mang theo vài phần khô nóng, không nhìn cũng biết đương nhiên đã đến mùa hè.
Tối nay, Cơ Lưu Tiêu rốt cục lưu cho ta một phần thanh tịnh, đại khái phải
đi đến chỗ của Khúc Nhược Vân, dù sao cả ngày đều không có hắn, mà ta
cũng vui vẻ thanh nhàn, dựa vào cửa sổ, nhớ lại từng hồi ức tốt đẹp.
Những ngày mùa hè, ta thích nhất là ở trong hồ tiểu trúc của Dạ Khuynh Thành.
Nơi đó bốn phía đều là nước, vừa đến ngày mùa hè, trên mặt nước hoa sen
liền nở rộ, mùi thơm ngát tỏa bốn phía, thanh đạm mà xa xưa.
Cứ
đến thời điểm đó, ta liền từ Kính Nguyệt cung, cùng Dạ Khuynh Thành đi
đến nơi đó, cùng hắn thưởng hoa đánh đàn, uống trà ngâm thơ, rất tiêu
dao.
Đương nhiên, ta thích nơi đó chủ yếu là vì ở đó không có người nào quấy rầy chúng ta, chỉ có ta cùng hắn.
Khi đó, cuối cùng ta lại rúc trên người hắn, nhìn đã mắt hoa sen trên hồ,
ngửi mùi hoa sen thơm ngát, say sưa đi vào giấc ngủ, hắn cũng cười vuốt
ve mái tóc của ta, sủng nịch dung túng.
Khi đó, cuối cùng ta lại
nghịch ngợm té nước, làm cho Dạ Khuynh Thành ướt sũng, mà hắn cũng lại
bất đắc dĩ cười khẽ, ôn nhu như vậy, điềm đạm như gió xuân
Khi
đó, ta liền đã quên chính mình là yêu nữ trên giang hồ, đã quên hắn là
Minh Nguyệt công tử của Minh Nguyệt Lâu, chỉ nhớ rõ là hắn rất sủng ái
ta.
Khi đó, có lẽ là thời điểm vui vẻ nhất của ta…
Đang
suy nghĩ, một đạo bóng đen hiện lên, trong nháy mắt, trên tay của ta có
một tờ giấy, ta nhìn vào, chỉ thấy trên mặt giấy viết “Nguyệt Liễu Lăng, mau đến Táng Tâm các. Nếu không đến, ta liền đem thân phận của ngươi
chiêu cáo thiên hạ.”
Người nọ biết thân phận của ta?
Người nọ chính là người lần trước bảo ta đi đến lãnh cung sao?
Lúc này đây, hắn lại là vì cái gì?
Một lần mượn đao giết người chưa toại nguyện, lúc này đây lại muốn âm mưu gì nữa đây
Táng Tâm các, Táng Tâm, Táng Tâm, lại là vì ai mà thương tâm? (táng tâm = thương tâm)
Ta biết nơi đó là cấm địa của lục vương phủ, trong phủ chỉ có Cơ Lưu Tiêu có thể đi vào.
Nơi đó nhất định là có liên quan đến Phượng Loan, bằng không Cơ Lưu Tiêu cũng sẽ không gọi là Táng Tâm các?
Táng tâm, hắn thật sự vì Phượng Loan mà từ nay về sau không hề động tâm sao?
Đối với Cơ Lưu Tiêu, kỳ thật ta cũng không biết.
Một khi đã yêu Phượng Loan đến vậy, lại vì sao phải mang về ba ngàn mĩ quyến?
Mà hắc y nhân giấu mặt ở phía sau kia, muốn ta đến Táng Tâm các là muốn cho Cơ Lưu Tiêu biết để trừng phạt ta sao?
Ta hiểu được, có lẽ đó là một âm mưu, một cái bẫy, nhưng ta cũng không
phải vì sợ hắc y nhân kia uy hiếp, chính là trong tiềm thức là ta muốn
đi, đối với Táng Tâm các kia, lòng hiếu kỳ sớm tồn tại đã lâu.
Không biết vì sao, ta đối với nữ tử diễm danh bay khắp thiên hạ này có một loại cảm giác hiếu kỳ?
Vì thế liền mặc vào áo khoác, thừa lúc trời tối, vụng trộm hướng Táng tâm các bước vào.
Táng Tâm các ở phía tây vương phủ, bên kia âm u mà yên tĩnh, so ra kém các
đình viện hoa lệ khác, nhưng là mỗi cây hoa, ngọn cỏ đều được cắt tỉa tỉ mỉ, đầy sáng tạo.
Mặc dù chỉ nương theo ánh sáng mỏng manh
của ánh trăng, nhưng ta có thể rõ ràng cảm nhận được chủ nhân của gian
phòng này là một nữ tử như thế nào? Lúc trước Cơ Lưu Tiêu đối với nàng
sủng ái như thế nào?
Bước vào bên trong, một cỗ mùi hoa liền tràn ngập toàn bộ chóp mũi, ta biết đó là mùi hoa Phượng Loan.
Hoa Phượng Loan, thật ra tên gọi là hồng giai nhân (*), lại bởi vì Phượng
Loan yêu thích, mà bị Cơ Lưu Tiêu sửa thành hoa Phượng Loan.
Dưới ánh trăng, hoa kia tựa hồ càng phát ra vẻ yêu dã, theo gió mà lay động, giống như một giai nhân đang múa.
Nghĩ đến tên của nó từng như vậy, nay lại vì một người mà thay thành tên gọi khác, không khỏi thật cảm khái.