“Lục đệ, ngươi thật sự không tin sao?” Dạ Khuynh Thành cũng không bối rối, lại một lần nữa thản nhiên hỏi.
Cơ Lưu Tiêu tầm mắt làm như dừng lại trên người ta một lúc, sau đó gằn từng tiếng nói: “Ta không tin.”
Dạ Khuynh Thành không nói gì, mà Cơ Lưu Tiêu cũng không mở miệng.
Trầm mặc lập tức lan tràn, sự yên tĩnh đã bị đánh vỡ lại một lần nữa bao phủ tất cả.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Dạ Khuynh Thành đột nhiên đem ta đẩy mạnh về phía Cơ Lưu Tiêu.
Ta còn chưa kịp phản ứng, liền thẳng tắp ngã về phía hắn.
Hắn tiếp được ta, ngay lập tức ôm lấy ta xoay lại, sau đó ta liền trơ mắt
nhìn Dạ Khuynh Thành một kiếm đâm vào người Cơ Lưu Tiêu, một mùi máu
tươi nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi.
Tay vô thức đỡ hắn, liền dính đầy một tay máu.
Dạ Khuynh Thành thế nhưng thật sự đâm về phía ta, nếu Cơ Lưu Tiêu không cứu, một kiếm này cứ như vậy sẽ đâm vào cơ thể của ta.
Hắn thế nhưng…
“Lục đệ, ngươi trong lòng vẫn là tin tưởng. Ngươi thua.” Dạ Khuynh Thành
không lưu tình chút nào rút kiếm, khóe môi lại hơi hơi giơ lên, vẻ bề
ngoài mang một chút thản nhiên trào phúng.
Dạ Khuynh Thành, ta đúng là vẫn còn chưa thế chân chính nhìn thấu hắn.
Hắn thì ra lại có thể vô tình như thế…
Mà Cơ Lưu Tiêu đối với Phượng Loan đúng là một dạ thâm tình, mặc dù biết
rõ ta có thể không phải, lại vẫn như cũ không muốn mình vì không cố gắng mà một ngày khác sẽ hối hận.
Cơ Lưu Tiêu đổ về phía ta, ta đỡ lấy hắn, phía sau thị vệ cũng vọt đi lên, rút kiếm hướng về phía Dạ Khuynh Thành.
Mà Dạ Khuynh Thành chính là cười, cười đến nhẹ nhàng, thanh thản “Lục đệ, ngươi thua, thua hoàn toàn.”
Hắn căn bản là không đem những thị vệ này đặt ở đáy mắt, lại cứ như vậy một lần nữa giơ kiếm hướng về phía Cơ Lưu Tiêu.
Chờ đến lúc ta phản ứng được, ta đã chắn trước người Cơ Lưu Tiêu, đúng là như vậy kìm lòng không được.
Ta tự nói với mình, ta chẳng qua là còn thiếu nợ hắn một kiếm chi ân.
Dù hắn là vì Phượng Loan mà cản một kiếm kia, mà không phải vì Nguyệt Liễu Lăng ta.
Nhưng mà cản chính là cản, ta không muốn nợ hắn cái gì.
“Minh Nguyệt công tử, dừng ở đây đi, bằng không ta sẽ không đáp ứng bất cứ
việc gì của ngươi.” Ta nhìn Dạ Khuynh Thành, trong lòng lại một mảnh lo
sợ không yên.
Nếu hắn căn bản là không thèm để ý đến ta, ta có thể làm gì?
Trước người người, một thân áo trắng, trong tay nắm kiếm, trên thân kiếm còn
lây dính nhiều điểm máu tươi, thoạt nhìn lại có loại cảm giác giết chóc
mị hoặc.
Hắn một đôi mắt trong suốt ý cười, nhưng là ta rốt cuộc cũng đoán không ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Giằng co một hồi, hắn thu hồi kiếm, sau đó hướng ta nâng tay, sủng nịch kêu: “Nha đầu, lại đây.”
Tình cảnh như vậy, tựa hồ vẫn như lúc trước, chính là chỉ có ta biết, hắn chẳng qua là muốn kích thích Cơ Lưu Tiêu mà thôi.
Ta chậm rãi đi về phía hắn, chính là làn váy lại bị kéo lại, quay đầu nhìn lại, đã thấy Cơ Lưu Tiêu nhìn ta tràn đầy chờ đợi, “Phượng Loan, là
nàng sao?”
Một khi gặp gỡ Phượng Loan, Cơ Lưu Tiêu cũng không hơn gì một người bình thường.
Ta không khỏi ngẩn người cười, thản nhiên lại đủ để mị hoặc “Ta không phải, ta gọi là Nguyệt Liễu Lăng.”
Sau đó vung kiếm, cắt đứt làn váy của mình, mặc kệ hắn như thế ai oán nhìn ta, mặc kệ hắn mờ mịt nắm lấy mảnh váy ta đã cắt bỏ.
Ta, quả thực vẫn là một nữ nhân tàn nhẫn, đúng là vẫn còn dùng Phượng Loan
làm tổn thương hắn, để trả thù hắn một lần đó đã tổn thương ta.
Chính là tâm vì sao lại cảm thấy nặng nề?
Lắc đầu, ta xóa đi ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, sau đó đi bước một về phía Dạ Khuynh Thành.
Từ nay về sau, sẽ thật sự trở thành người lạ, chúng ta tất cả đều ở Minh
Nguyệt thành bắt đầu, như vậy liền ở Minh Nguyệt thành mà chấm dứt.