Đêm, vẫn như cũ yên tĩnh, chỉ có âm thanh xe ngựa lộc cộc không ngừng lặp lại.
Bên trong xe, ta cùng Dạ Khuynh Thành vẫn như cũ ngồi cách xa xa nhau, bốn
phía tràn ngập một loại không khí nặng nề làm người ta hít thở không
thông.
Trong đầu, vẫn mãi nghĩ đến ánh mắt của Cơ Lưu Tiêu, tràn ngập bi ai, làm cho người ta khó có thể quên được.
Thì ra ta đã đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ cảm giác của mình với hắn, thì ra thật sự chẳng thể nào hoàn toàn thờ ơ.
Chính là nhất định phải chấm dứt, thì vẫn phải chấm dứt.
Ta cùng hắn rốt cuộc vẫn không phải là người chung đường, mà ta cuối cùng
cũng không phải là người mà hắn nguyện ý vì ta hi sinh tính mạng.
Xe ngựa không biết đi được bao lâu, rốt cục ngừng lại, người bên ngoài
cách rèm xe cung kính nói: “Lâu chủ, đã đến núi Phượng Hoàng.”
Dạ Khuynh Thành lên tiếng, sau đó vén rèm xe bước xuống, quay lại đưa tay hướng về phía ta.
Ta làm như không thấy tay hắn, tự mình nhảy xuống xe.
Hắn có chút xấu hổ thu tay lại, thản nhiên nói: “Liễu Lăng, đi thôi.”
Giờ phút này, trời đã hơi sáng, vài tia nắng sớm thản nhiên cắt qua màn đêm buông xuống, quang cảnh trong núi Phượng Hoàng mang theo vài phần mông
lung mỹ lệ, lại không mất đi vẻ nguy nga đồ sộ vốn có.
Ta không lên tiếng trả lời, chỉ chậm rãi theo Dạ Khuynh Thành lên núi.
Tuy nói là ngày mùa hè, nhưng trên núi lại vẫn như cũ lộ ra vài phần quỷ dị lạnh như băng, ta vốn là thể chất thiên hàn, giờ phút này lại không
khỏi rùng mình.
Dạ Khuynh Thành dường như chú ý tới, dừng bước, quay đầu nhìn ta liếc mắt một cái “Liễu Lăng, ngươi thế nào?”
“Không chết được. Đi thôi.” Ta không hảo cảm trả lời.
Giờ khắc này, ta tất nhiên là nhớ tới nguyên nhân chính là hắn làm cho ta biến thành như vậy .
Lúc trước cứ tưởng là Mị, cho nên cũng không có nghĩ lý do gì nhiều, bởi vì Mị ở trong mắt ta vốn là không bình thường, tìm người thử độc cũng có
thể. Thế nhưng vì sao lại là hắn?
Hắn tại sao phải làm cho ta nhận thống khổ như vậy?
Những đau đớn ngày xưa lúc này tựa hồ đều lần lượt sống lại trong lòng.
Máu của ta đều dính đầy độc, mặc dù bách độc bất xâm thì sao?
Ta một chút cũng không muốn, ta tình nguyện vẫn như cũ là chính mình.
Vốn tưởng rằng phải đi thật lâu, nhưng là nơi này hiển nhiên còn có lối đi
tắt, Dạ Khuynh Thành mang theo ta đi tới đi lui một lúc, không lâu sau,
trước mắt liền xuất hiện một rừng hoa đào bát ngát, dưới núi hoa đào đã
sớm héo tàn, mà nơi này hoa đào lại vẫn nở rộ, nhiều điểm hồng nhạt,
từng cánh lay động, vô cùng đẹp đẽ.
“Liễu Lăng, đi theo ta, cẩn thận lạc đường.” Dạ Khuynh Thành quay đầu nói.
Ta chỉ lên tiếng đáp nhẹ, không muốn cùng hắn nói nhiều.
Xem ra cái này chính là mê trận đi.
Hắn mang theo ta xuyên qua rừng hoa đào, ra khỏi rừng, đi tới cửa một hang động.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, tiến lên từng bước đặt vào
chỗ lõm xuống ở giữa cửa đá, cửa đá liền mở ra, mà ta cũng theo hắn đi
vào bên trong.
“Ngươi hiện tại có thể nói rốt cuộc muốn ta làm chuyện gì?” Ta mở miệng, nhìn bóng hắn thản nhiên nói.
Hắn không quay đầu, giọng nói mang chút khẩn cầu nói: “Liễu Lăng, ta muốn ngươi cứu một người.”
“Cứu người?” Ta không khỏi run sợ một chút.
“Đúng vậy. Cứu người.” Hắn vẫn như cũ không quay đầu, không ngừng đi về phía trước.
Cứu ai? Cứu như thế nào?
Đệ nhất lâu chủ là hắn vẫn không có cách nào cứu người, ta làm sao có thể cứu?