“Ngươi là Tiểu Thành
Thành sao?” Ta vươn tay ra nghĩ muốn chạm đến hai má của hắn, lại đúng
là vẫn còn ở giữa không trung suy sụp hạ xuống.
Ta là biết rõ còn cố hỏi, hay là tại vì vẫn chưa theo từ trong miệng hắn nhận được một đáp án.
“Nha đầu, ta đúng là Tiểu Thành Thành của ngươi.” Dưới ánh trăng, hắn cười đến phá lệ mê người, một thân khuynh thành.
Ta nên tin tưởng hắn, nhưng là trong tiềm thức của ta nhưng lại tình nguyện đi tin tưởng Mị.
Trước kia chưa bao giờ từng phát giác, mà nay ta bắt đầu đã hiểu, trong ba
năm qua, ta cũng chưa bao giờ hiểu rõ Dạ Khuynh Thành, ngược lại là Mị,
hắn cho tới bây giờ cũng không từng cố ý ở trước mặt ta che dấu cái gì.
Ta phất tay, đột nhiên cười đến sáng lạn “Kỳ thật chúng ta đều hiểu được, ngươi không phải.”
Trong nháy mắt trong lúc đó, chúng ta tựa như có gì đó ngăn cách, làm chúng
ta cách thật xa nhau, cách một mảnh ánh trăng, lại coi như cách một thế
kỷ, tầm mắt như thế dây dưa, như là muốn nhìn thấu kiếp trước kiếp này
của đối phương.
Ngày xưa một màn vui vẻ, thâm tình ở trong mắt
nhau tan mất, biến thành một đốm lửa nhỏ dần dần biến mất, không bao giờ nữa có thể quay lại như ngày xưa, tựa như khi mất đi không thể vãn hồi
lại.
Tâm vẫn là đau đớn, đã từng coi như thứ quan trọng nhất của
mình, giờ đây lại phải coi như hạt cát theo gió bay đi, quả là một
chuyện không dễ dàng gì, có lẽ kia sẽ tạo thành vết sẹo vĩnh viễn không
thể mất.
Chính là khi mất đi tất cả, điều duy nhất nên giữ lại cũng chỉ còn là kiêu ngạo của chính mình.
Mị dừng bước, ở cách đó không xa nhìn chúng ta, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp.
“Minh Nguyệt công tử, ân cứu mạng của ngươi, Liễu Lăng vẫn khắc sâu trong
tâm, cho nên mặc kệ ngươi muốn Liễu Lăng làm cái gì, Liễu Lăng đều đã
đáp ứng.” Ta hít sâu một hơi, mới dũng cảm nói: “Cho nên, không cần tiếp tục làm bộ ôn nhu nữa, kia sẽ chỉ làm cho ta càng khinh thường ngươi
thôi.”
Càng là khắp nơi, trước mặt hồ ly tu luyện thành người, lại càng là muốn làm bộ kiên cường.
Một khi yếu đuối, một khi nhận thua, như vậy thật sự thất bại, thất bại
thảm hại, ngay cả kiêu ngạo cùng tự tôn đều giữ không được.
“Nữ nhân…” Mị mở miệng, khó hiểu nhìn ta.
Đột nhiên nhớ tới câu hỏi mà thời điểm một lần Mị đêm khuya tới chơi có hỏi qua ta, lúc ấy không rõ hắn vì sao phải hỏi, giờ phút này cũng hiểu
được, một lần kia là hắn ám chỉ ta nên rời đi.
Chính là hắn vì sao phải giúp ta?
Mặc dù không biết Dạ Khuynh Thành rốt cuộc muốn ta làm gì, nhưng nhìn biểu tình của Mị, nhất định không phải là việc tốt gì
“Tựa như một lần kia ta đã nói với ngươi vậy, ta nguyện ý vì hắn làm một
chuyện.” Ta cười nhìn phía mị, như trước không chút để ý, tựa hồ bọn họ
căn bản là chưa ảnh hưởng đến mức ta phải mảy may.
Nguyệt Liễu
Lăng Ta mặc dù không phải là hạng người thiện lương gì, nhưng là cũng
hiểu được có ân báo ân, có cừu oán nhất định sẽ báo thù, cho nên mặc kệ
giờ phút này, Dạ Khuynh Thành muốn ta làm cái gì, ta đều sẽ làm, mà chờ
ta sau khi trả ơn xong, ta sẽ trả lại bọn họ những nợ nần cần phải thanh toán.
Đương nhiên điểm này, ta cũng không muốn cho Mị biết, hắn cũng không cần biết tất cả.
Dù sao, hắn cũng là lừa gạt ta, bắt ta trở thành nô dịch.
Mị ở đáy mắt vốn lưu lại là kinh hỉ, ở khoảnh khắc trong lúc đó biến mất
hầu như không còn, bàn tay nắm chặt thành quyền tản mát ra một loại ẩn
nhẫn.
Ta quay đầu, không nghĩ tiếp tục nhìn hắn, chính là vẫn như cũ cười đối với Dạ Khuynh Thành nói: “Ta không hề là nha đầu của ngươi, ngươi cũng không cần tiếp tục phải là Tiểu Thành Thành của ta, cũng có
lẽ ta từ trước cho tới bây giờ cũng không phải là nha đầu của ngươi. Từ
nay về sau, theo từ khắc này trở đi, ngươi là ân nhân của ta, mà chờ sau khi ta báo ân xong, chúng ta liền trở thành người xa lạ.”
Dạ
Khuynh Thành tựa như nhìn ta, trong mắt nhưng lại mang theo vài phần
thương tiếc, một loại làm cho ta cảm thấy kinh hãi không hiểu tại vì sao hắn phải thương tiếc ta, giống như lại mang theo vài phần không đành
lòng.
Ta quay đầu về hướng khác, không hề nhìn hắn, lại ngược lại mở miệng nói: “Bất quá, ta hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết tất cả, ta không muốn sống không minh bạch.”
Trầm mặc, như sợi dây vô hình quấn quanh.
Đêm này, tĩnh lặng có vài phần quỷ dị.
Thật lâu sau, ta mới nghe thấy Dạ Khuynh Thành thản nhiên lên tiếng trả lời “Được.”
“Nữ nhân… Ngươi…” Mị muốn nói gì, nhưng là ta không muốn nghe, vì thế nhanh từng bước đi về phía Dạ Khuynh Thành “Đi thôi, ta với ngươi trở về.”
Gió chợt nổi lên, mái tóc đen nhánh của người trước mắt được gió thổi bay
lên, áo trắng tung bay, vẫn như cũ xinh đẹp như thiên tiên, rõ ràng rất
gần nhưng có cảm giác xa tận chân trời.