Minh Nguyệt Lâu, vẫn như cũ là đệ nhất lâu trong thiên hạ.
Dạ Khuynh Thành, vẫn như cũ là Minh Nguyệt công tử được mỗi người trên giang hồ ca tụng.
Tựa hồ cái gì cũng chưa mất, lại tựa hồ tất cả đều thay đổi.
Minh Nguyệt Lâu ở Minh Nguyệt thành phân bộ là ở núi Phượng Hoàng nằm ở
ngoại thành Minh Nguyệt thành, núi Phượng Hoàng thế hiểm trở, rất ít có
người có thể lên đến sườn núi, càng không cần phải nói là lên cao.
Mà phân bộ Tiêu Dao các của Minh Nguyệt Lâu lại ở phía trên sườn núi
Phượng Hoàng, ẩn mình trong núi rậm rạp, rất ít người hiểu biết cụ thể
vị trí này, cũng không người nào biết cách tiến vào, chỉ có một số cực
ít người được Dạ Khuynh Thành tín nhiệm biết được.
Người bình thường mặc dù lạc đường đi vào, cũng sẽ bị vây ở bên trong mê trận của Dạ Khuynh Thành.
Ta mặc dù đã nghe nói qua, lại cũng chưa từng chân chính đi vào, nơi đó tựa hồ cất giấu một bí mật rất trọng yếu .
Dạ Khuynh Thành liền mang theo ta hướng núi Phượng Hoàng mà đi, mà Mị lại
sớm đã biến mất bóng dáng, tựa hồ đối với quyết định của ta rất là bất
mãn.
Dọc theo đường đi, chúng ta trầm mặc không nói, chỉ có thanh âm tiếng xe ngựa lộc cộc không ngừng mà vang lên, phá tan sự tĩnh lặng
của ban đêm.
“Liễu Lăng, ngươi muốn hỏi gì liền hỏi đi.” Hắn cuối cùng đã mở miệng, đánh vỡ không gian trầm mặc giữa hai người, chính là
hắn không bao giờ nữa sẽ gọi ta là nha đầu.
Đúng vậy, có lẽ từ đầu tới đuôi, ta cũng không phải là nha đầu của hắn.
“Có phải hay không ngươi muốn thất thải kỳ thạch?” Một khi hiểu được một
việc, ta liền cũng nghĩ thông rất nhiều, chính là vẫn như cũ muốn từ
trong miệng hắn nói ra đáp án.
Hắn gật đầu, thản nhiên thừa nhận “Đúng.”
“Kia Mị như thế đối với ta, cũng có phải hay không là do ngươi bày mưu đặt
kế?” Tuy rằng chân tướng thật khó mà chịu nổi, nhưng ta vẫn như cũ muốn
hiểu được rành mạch tất cả mọi chuyện, mặc dù máu tươi đầm đìa cũng tốt.
“Đúng.” đáp án của hắn giống như ta suy nghĩ, nhưng là thời điểm theo trong miệng hắn nói ra, tâm vẫn là nhói nhói đau đớn.
Rất đau, nhưng cũng làm cho chính mình càng thêm thanh tỉnh.
Ta từng rất hận Mị, hận hắn đối với ta làm ra tất cả điều độc ác nhất, hận hắn lãnh khốc, chính là giờ phút này, lại tựa hồ rốt cuộc không có lý
do gì để hận, nói ra hắn cũng chỉ là đồng lõa mà thôi.
Mà người
trước mắt này, ta từng muốn dùng cả đời để chờ đợi, từng ngây thơ nghĩ
rằng hắn là phu quân trời ban cho ta, là sự cứu rỗi ta, lại không nghĩ
rằng hết thảy, hết thảy tất cả đều là một hồi âm mưu của hắn.
Hít sâu một hơi, ta vẫn như cũ kiêu ngạo, ít nhất ở trước mặt hắn, ta không thể mất đi mình, mặc dù trong lòng vết thương nhói đau, cũng muốn kiêu
ngạo mà đối mặt với hắn.
“Nhị vương gia Cơ Lưu Vân của Đông Hải
quốc có phải hay không là do ngươi cải trang? Thái tử có phải hay không
là do ngươi giết ?” Ta nhìn hắn, gằn từng tiếng hỏi.
Ta cùng hắn
dù sao cũng từng sớm chiều ở chung, có vài thứ vẫn như cũ có thể cảm
nhận được, tựa như ta cuối cùng là có thể liếc mắt một cái nhìn thấu Mị
ngụy trang, mà ta cũng biết một chút động tác rất nhỏ của hắn.
Thời điểm Nhìn thấy Cơ Lưu Vân, ta liền có loại cảm giác khác thường, lại
một ngày kia ở trên cây, thời điểm nhìn xuống thấy một bóng đen lén lút
tiến vào trong phủ nhị vương gia, ta đã có một loại cảm giác ẩn ẩn bất
an.
Chính là ta vẫn không nghĩ đi tin tưởng, cho đến giờ phút này, không bao giờ nữa có thể lừa mình dối người.
Nhị vương gia của Đông Hải quốc có một khoảng thời gian đi đến suối nước
nóng ở ngoài cung để an dưỡng, mà thời điểm đó lại trùng khít với thời
điểm ta và Dạ Khuynh Thành ở chung.
Thế gian này cũng không có nhiều sự trùng hợp như vậy.