“Vì sao phải làm cho
Cơ Vô Nhai đem ta gả cho Cơ Lưu Tiêu?” Ta tất nhiên là cực lực bảo trì
bình tĩnh, không muốn trước mặt hắn lộ ra chút yếu đuối nào.
Hắn
ngưng trọng liếc nhìn ta một cái, trong con ngươi có vài phần thâm thúy ta nhìn không hiểu “Vì Cơ Lưu Tiêu sẽ là đối thủ lớn nhất của ta.”
Xem ra tâm kế của hắn so với Cơ Lưu Tiêu cũng không kém, nguyên nhân hắn
đem ta gả cho Cơ Lưu Tiêu là vì ta giống Phượng Loan? Hay là vì ta chính là Phượng Loan?
Vẫn nên nói là vì dung mạo của ta mới bị hắn lựa chọn?
Lần đó ở Táng Tâm Các, hắc y nhân kia chính là cố ý để ta nhìn thấy bức họa của Phượng Loan sao?
Nếu là ở Lục vương phủ, hắc y nhân kia có phải là Khúc Nhược Vân hay không?
Đột nhiên nhớ lại một chuyện làm ta tựa hồ hiểu rõ, vì thế thản nhiên hỏi:
“Khúc Nhược Vân cũng là nước cờ do ngươi an bài bên người Cơ Lưu Tiêu
sao?”
“Đúng.”
“Nàng thích ngươi?” Sau khi biết thân phận
Khúc Nhược Vân, ta bắt đầu hiểu, Khúc Nhược Vân cũng không phải bởi vì
yêu Cơ Lưu Tiêu mà coi ta như kẻ thù, mà là vì nàng thích Dạ Khuynh
Thành, cho nên mới coi ta như kẻ thù thâm sâu như vậy, như là đã tích
lũy thật lâu rồi. Cho nên có đôi khi nàng lại từ một nơi bí mật gần đó
trào phúng ta, đơn giản là nàng biết ta bất quá chỉ là một công cụ mà
thôi.
Dạ Khuynh Thành hiển nhiên có chút kinh ngạc, tựa hồ cũng không biết tâm tư của Khúc Nhược Vân.
Mà ta lại đột nhiên cảm thấy tâm tình tựa hồ tốt lên vài phần, Dạ Khuynh Thành ngươi chung quy cũng có lúc lạc hậu.
“Minh Nguyệt công tử, Khúc Nhược Vân là yêu ngươi sâu sắc a~.” Ta cười, không chút để ý giống như ngày xưa.
Khúc Nhược Vân nếu không phải thương hắn sâu sắc, làm sao sẽ vì hắn mà gả cho Cơ Lưu Tiêu?
Nếu nàng ta không phải thương hắn sâu sắc, làm sao sao ngay cả ta cũng sẽ đố kị?
Nàng tuy rằng biết tất cả, nhưng là Dạ Khuynh Thành sẽ không sủng nàng như
sủng ta, sẽ không gọi nàng là nha đầu, sẽ không vuốt ve mái tóc đen của
nàng, mặc dù có giả tạo như thế nào đi nữa, ít nhất ở rất nhiều thời
điểm, ta thật sự đã rất vui vẻ.
Đúng vậy, ta cho tới bây giờ cũng không phủ nhận trong ba năm này, ta rất vui vẻ, mặc dù hiện nay đau
lòng, nhưng những ngày vui vẻ kia cũng thật là thật.
Dạ Khuynh Thành thật lâu không nói, chính là trầm mặc.
Không khí lại lập tức trở nên ngưng trọng.
Chính là khi ta gọi hắn là Minh Nguyệt công tử, ta liền quyết định không để ý tâm tình của hắn nữa.
Vì thế ta lại tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn trả thù Đông Hải quốc, cho nên mới giết thái tử?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, thản nhiên, mang theo vài phần phức tạp khó hiểu,
hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ta giả bệnh, là vì không muốn để
người khác chú ý tới ta. Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có đại ca chân chính
quan tâm ta, nếu nói bên trong vương thất Đông Hải quốc này, người ta
không muốn làm hại nhất chính là đại ca.”
Không phải hắn?
Nhưng không phải hắn, thì là ai?
Những suy nghĩ trong lòng trong khoảng khắc đó đều bị phủ định hết thảy.
Chính là ngay sau đó, hắn lại thở dài, mang theo vài phần bất đắc dĩ, cũng mang theo vài phần không tha.
“Chính là ta phái người giết hắn.” Hắn nói rất chậm, gằn từng tiếng dường như là đã dùng khí lực thật lớn.
Một khi đã thống khổ như vậy, vì sao phải làm thế chứ?
Ta khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt thản nhiên có chút trào phúng.
Hắn không nói, làm như đang sám hối.
“Là Ngân Nguyệt sao? Là ngươi cùng Ngân Nguyệt làm giao dịch sao?” Ta đem suy đoán trong lòng nói ra.
“Đúng, ta dùng Hạ Nguyệt Nhiễm thật sự cùng hắn làm giao dịch, bởi vì chỉ có
Ngân Nguyệt mới có thể làm cho đại ca chết đi mà không hề thống khổ.”
Hắn ánh mắt sâu thẳm, lời nói nhẹ như gió thoảng, “Thất thải kỳ thạch
trên tay đại ca có màu trắng nên được gọi là tuyết ngưng, nhưng nó còn
có một tên gọi khác là huyết ngưng. Tuyết ngưng một khi đã theo một chủ
nhân nào đó, trừ phi dùng máu tươi của chủ nhân ấy nhiễm hồng nó, bằng
không, không thể cưỡng chế cướp đi được, như vậy chỉ làm nó mất đi linh
tính vốn có.”
“Cho nên, ngươi vì một tảng đá, mà giết đi người
ngươi không muốn giết nhất?” Đáy lòng dâng lên một chút chua xót làm ta
rùng cả mình, ta tựa hồ như chưa bao giờ chân chính mà biết rõ con người của hắn.