Hắn cười khổ “Liễu Lăng, nó không phải tảng đá, nó chính là chí bảo của Vân Mặc tộc chúng ta.”
“Ở trong mắt ta, nó chỉ là một tảng đá.” Ta quật cường nói.
Rõ ràng chỉ là một tảng đá, lại vì nó mà hy sinh bao nhiêu tính mạng con người?
Ta không khỏi đem năm khối thất thải kỳ thạch trên người toàn bộ ném về
phía hắn “Cầm, không phải chỉ là mấy tảng đá thôi sao, toàn bộ cho
ngươi.”
Cũng bởi vì mấy tảng đá này, ta mới bị quấn vào vòng xoáy của những chuyện vốn không liên quan gì tới ta như vậy.
Không hiếm lạ, ta mới không cảm tahays nó hiếm lạ, cái gì thất thải kỳ thạch, cái gì vô giá, ta toàn bộ cũng không muốn để ý đến.
Hắn sửng
sốt, không có né tránh, tùy ý để ta đem năm khối thất thải kỳ thạch kia
ném vào trên người hắn, sau mới lấy chúng lên bỏ vào trong lòng.
“Liễu Lăng, đây không phải là chuyện của một mình ta, mà là chuyện của toàn
bộ Vân Mặc tộc, mặc kệ là vì thất thải kỳ thạch, còn là vì vương thất
Đông Hải quốc, nhất định phải hy sinh đại ca. Chúng ta muốn mượn cái
chết của hắn làm cho người trong vương thất nghi kỵ nhau, muốn làm bọn
họ hỗn loạn. Ngươi cảm thấy ta lãnh huyết hay tàn nhẫn cũng được. Đây
đều là chuyện ta phải làm, giống như chuyện ta phải lợi dụng ngươi.” Hắn hơi hơi dựa vào vách xe, một đôi mắt yên lặng nhìn về phía trước.
Giờ khắc này, cả người hắn tràn ngập một loại cảm giác không nề hà gì.
Thật là thân bất do kỷ sao? Thật sự bởi vì trách nhiệm mà có thể buông tha
cho hết thảy sao? (thân bất do kỷ: bất đắc dĩ phải làm những việc mà
mình không muốn)
Có lẽ do ta xưa nay tuỳ ý làm những gì mình muốn, cho nên ta cũng không muốn nhận thức như hắn.
Trên thế gian này không có gì là phải, chính là do người ta nghĩ như thế nào mà thôi.
Ta không muốn cùng hắn tham thảo sâu tất cả mọi vấn đề, vì thế lại hỏi
tiếp nói: “Cho nên ngươi giả chết, để có thể từ nay về sau rời đi vương
thất Đông Hải, lại làm cho hỗn loạn càng thêm gay gắt, phải không?”
Hắn thận trọng như thế, thì ra lòng người thật sự có thể phức tạp đến như
vậy, cũng khó trách người trong vương thất này không thể tin bất kỳ ai.
Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu.
Trước kia rất nhiều chuyện nghĩ không ra, nhưng khi nói chuyện cùng hắn mới
hiểu được, chính là sự thật vĩnh viễn đều là tàn khốc, vĩnh viễn đều
không thể tốt đẹp như trong giấc mộng được.
Mà ta lại vẫn như cũ lựa chọn biết hết tất cả, dù rằng chân tướng của chúng có đầm đìa máu tươi.
Dù đau cũng tốt, thương cũng tốt, ta cũng không muốn bị nhốt tại một màn
hoa trong gương, hay như trăng trong nước giãy mà không được. (ý là
tưởng cận kề mà vĩnh viễn không bao giờ chạm tay tới được)
Bởi vì muốn thoát ra, cho nên lựa chọn phá hư, phá hư từng tên những đều được
cho là đúng, là tốt đẹp, chỉ có như vậy, mới có thể chân chính giống như trong những điều hắn tin tưởng.
Từ nay về sau, ta sẽ nhớ thật kỹ Dạ Khuynh Thành trong tối hôm nay, một loại người chỉ vì cái gọi là báo thù mà có thể hy sinh người khác.
Báo thù của hắn là trọng yếu, chẳng lẽ sinh mệnh người khác không trọng yếu sao?
Ta cũng không phải là người thiện lương gì, nhưng ít ra ta đường hoàng
không có dùng lý do chỉ vì chính mình thích mà ra tay giết người khác.
Dù không có lý do giết người, nhưng chỉ vì lập trường bất đồng cũng lựa chọn đối địch nhau.
“Vậy ngươi muốn ta lại làm chuyện gì?” Giờ phút này, ta thấy có một loại dự cảm không thực.
Nếu hắn đã tính rời đi hoàng cung Đông Hải này, thì hắn đã lấy được thất
thải kỳ thạch, ngay cả khối ám dạ trên người Cơ Lưu Phong cũng lấy được.
Dạ Khuynh Thành vừa định mở miệng, thì bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa cùng âm thanh huyên náo, còn có một tiếng cười khẽ vừa quen
thuộc lại vừa xa lạ “Nhị ca, bổn vương đợi huynh đã lâu.”