“Mị, ngươi muốn phản
bội ta sao?” Một bóng trắng đột nhiên xuất hiện ở phía trước, con ngươi
vốn ôn hòa giờ phút này lại hơi hàn ý, thẳng tắp hướng chúng ta phóng
tới.
Nơi này là địa bàn của Dạ Khuynh Thành, tất nhiên sẽ có tai mắt của hắn ở khắp mọi nơi
Chính là giờ phút này, ta lại cảm thấy tất cả không phải là thật, nam tử áo
trắng dưới ánh trăng, vẫn như cũ tuấn mỹ như vậy, nhưng là lại có cảm
giác xa lạ như chưa từng quen biết.
Hắn, Dạ Khuynh Thành, là lâu
chủ Minh Nguyệt Lâu, là tộc trưởng Vân Mặc tộc, là nhị vương gia Đông
Hải quốc, nhưng duy nhất không phải là Tiểu Thành Thành của ta.
Lúc này đây, xem như chân chính nhận rõ, trong lòng quả thật muốn rời xa
hắn, không bao giờ muốn dính đến ân oán tình cừu gì nữa.
Mị không nói gì, chính là hắn đột nhiên siết chặt tay ta đến hơi đau.
“Mị, còn nhớ rõ ngươi đã nói gì chứ?” Dạ Khuynh Thành thần sắc hơi dịu lại,
đáy mắt nhìn Mị mang theo vài phần sủng nịch quen thuộc mà lại xa lạ
“Ngươi đã nói ca ca là người quan trọng nhất, chẳng lẽ ngươi thật sự vì
một nữ nhân mà phản bội ca ca sao?”
Mị thân mình đột nhiên ngẩn
ra, chính là một lần nữa ngẩng đầu nhìn phía Dạ Khuynh Thành cũng mang
theo tất cả kiên định “Ta có thể cho ca ca bất cứ thứ gì, duy nhất nàng
là không được.”
Dạ Khuynh Thành ánh mắt có bao nhiêu phức tạp, tựa hồ cũng không rõ Mị vì sao đột nhiên lại như thế che chở ta.
Hắn không hiểu, ta cũng không hiểu.
“Mị, ngươi thật vì nàng mà ruồng bỏ ca ca sao?” Dạ Khuynh Thành con ngươi
sâu thẳm, tựa hồ ngay cả vầng trăng sáng trên cao kia cũng không soi
thấu.
“Ca, thỉnh cho ta thời gian, ta có thể tìm được giải dược
chữa được độc túy sinh mộng tử, cho nên xin huynh không cần dùng thí
nhan thuật.” Mị gần như cầu xin nhìn Dạ Khuynh Thành. (túy sinh mộng tử: sống mơ mơ màng màng)
Ta chưa bao giờ thấy Mị ăn nói khép nép như vậy, mà lúc này đây thế nhưng lại vì ta.
Túy sinh mộng tử là độc mà Phượng Loan trúng, như vậy thí nhan thuật thì sao?
Đó lại là cái gì?
Chính là phương pháp Dạ Khuynh Thành muốn ta cứu Phượng Loan sao?
“Cho ngươi thời gian? Bao nhiêu năm? Ta đã đợi lâu lắm rồi, Phượng Loan cũng đã đợi đã quá lâu rồi. Ta không muốn đợi thêm nữa.” Dạ Khuynh Thành nhẹ giọng trào phúng, tươi cười nhưng lại mang theo vài phần chua xót.
“Mặc dù như vậy, huynh cũng không thể bởi vì muốn cứu Phượng Loan mà hy sinh Liễu Lăng.” Đây là lần đầu tiên Mị gọi tên của ta, cũng là tất cả ẩn
nhẫn, làm cho tâm của ta không khỏi trầm xuống vài phần.
Thí nhan… Thí nhan…
Dạ Khuynh Thành muốn dùng mạng của ta để cứu Phượng Loan?
Trách không được hắn chịu đem hết thảy đều nói cho ta biết, dù là bí mật lớn
của Vân Mặc tộc, trách không được khi ta nói chờ ta báo ân xong, chúng
ta dù gặp lại cũng chỉ là người xa lạ, thoáng qua đáy mắt hắn thế nhưng
lại có vài phần thương tiếc.
Thì ra hắn sớm tính hy sinh ta, như vậy đối với một người đã chết nói cái gì cũng không có vấn đề gì.
Dạ Khuynh Thành, ngươi thật nhẫn tâm như thế sao? Mắt ta không khỏi thẳng
tắp nhìn hắn, trên mặt mang theo phẫn hận, cũng có chất vấn.
Hắn
vội vàng nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lạnh giọng nói với Mị: “Nếu
như vậy, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
Tức thì, Dạ Khuynh Thành trên người tản mát ra một cỗ khí lạnh thấu xương, đi bước một đến gần chúng ta.
Một thanh chủy thủ đột nhiên để ở cổ ta, hàn ý lạnh lẽo lập tức theo da
thịt chui vào, ta chỉ nghe thấy thanh âm của Mị ở bên tai ta sâu kín
vang lên “Ca, huynh đừng tới đây, huynh bước qua tiếp ta sẽ giết nàng.”
Dạ Khuynh Thành cước bộ dừng lại tại chỗ, nhưng cỗ khí lạnh thấu xương trên người không chút nào giảm xuống.
“Mị, ngươi thực đối với ta như vậy sao?” Dạ Khuynh Thành ánh mắt xẹt qua mị, lại dừng lại trên người ta, bao nhiêu phức tạp.
“Ca, thực xin lỗi.” Cũng nháy mắt trong lúc đó, Mị đột nhiên vươn tay phóng
dược về phía Dạ Khuynh Thành, sau đó mang theo ta trốn vào một hang động trên núi Phượng Hoàng.