Liễu Lăng Loạn:Độc Phi Khuynh Thành

Chương 125: Q.1 - Chương 125: Thí nhan thuật ( 2 )




Trong hang động thực tối, ta nhìn không được biểu tình của Mị, chỉ có thể cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt của hắn thổi phun ở trên hai má ta.

“Mị Mị…” Ta suy yếu mở miệng.

Nhưng là hắn lại che môi của ta, nhẹ giọng nói: “Đừng lên tiếng.”

Hắn dường như cố ý tránh né truy vấn của ta.

“Nữ nhân, kiên nhẫn một chút.” Mị đột nhiên nói.

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, trên tay lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, một mùi máu tươi nồng đậm theo đó mà đến.

“Mị Mị…” Ta kinh ngạc lên tiếng.

Hắn lại không để ý tới ta, ngay sau đó tay hắn liền nắm chặt tay ta, một cảm giác nóng rực truyền đến, tựa như toàn thân đều đã bốc cháy lên.

“Mị Mị…” Ta không rõ Mị rốt cuộc đang làm cái gì?

Cũng mặc kệ ta nói như thế nào, Mị đều không nói một lời, quyết cố tình không để ý tới ta.

Ngọc lộ tin sương trên người vẫn chưa giải, cho nên mặc dù ta muốn giãy giụa cũng là lòng có dư mà lực không đủ.

Nóng, thực nóng, ta chỉ cảm thấy ngực hình như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, ngay cả máu trong thân thể cũng sôi trào lên.

“Mị Mị…” Rõ ràng là ở trong bóng tối, nhưng là ta lại mơ hồ thấy Mị trên mặt tràn đầy mồ hôi.

Hắn đây là đang làm gì?

Vô tận trầm mặc, ta thật lâu không lấy được đáp án từ hắn, mà thân thể cũng là càng ngày càng nóng, tựa hồ muốn hòa tan vào bên trong hỏa diễm kia.

Ý thức dần dần mơ hồ, lại dần dần rõ ràng, cả người đều không ngừng mà nặng nề di động, không thể phân rõ cái gì là mộng, cái gì là thật.

“Thật xin lỗi…” Trong mơ hồ, ta dường như nghe Mị nói với ta như thế.

Vì cái gì lại nói như thế?

Vì cái gì lại đột nhiên phải giúp ta?

“Mị…” Ta đột nhiên thanh tỉnh, phát hiện Mị đang tựa vào người ta hơi hơi thở dốc, ta vươn tay ra, lại phát hiện sau lưng hắn đúng là thấm ướt một mảnh.

Trong lòng bàn tay vết sẹo còn ẩn ẩn đau nhức, nhưng cả người lại có cảm giác ấm áp vây quanh, đó là loại ấm áp mà ba năm trước đây ta đã dần mất đi.

Tay của ta vậy mà lại nóng, cơ thể của ta cũng là lửa nóng, không hề là không độ ấm lạnh lẽo trước kia, cũng không hề là băng giá thấu xương như ngày trước.

Mị đã làm gì?

“Mị Mị…” Ta ngập ngừng lên tiếng.

Mị thấy ta tỉnh lại, liền đẩy ra ta, vẫn như cũ lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi. Đi càng xa càng tốt. Lúc trước thiếu nợ ngươi ta đã trả lại cho ngươi, từ nay về sau, chúng ta liền không thiếu nợ nhau.”

Lúc trước thiếu nợ ta… Lúc trước thiếu nợ ta…

Ta không khỏi nắm tay Mị, lúc này mới phát giác lòng bàn tay hắn cũng có một vết rạch, tuy rằng không nhìn được, nhưng cái cảm giác này quả thật rất rõ ràng.

Tâm trí đột nhiên sáng tỏ, ta hiểu được tất cả.

Lúc trước, hắn làm cho ta tẩm độc, cơ thể của ta tràn đầy nọc độc, tuy rằng bách độc bất xâm, nhưng lại không cảm nhận được ấm áp, vĩnh viễn đều là lạnh như băng.

Ta cũng đi tìm biện pháp giải quyết, cho nên ta biết, muốn trừ đi độc huyết trên người, trừ phi có người chịu cùng hoán đổi máu, toàn bộ đều đổi hết, mà phương pháp hoán đổi máu này lại không người nào biết.

Chắng lẽ, Mị vừa rồi chính là hoán đổi máu cho ta sao?

Tay của ta không khỏi buông xuống, ngay cả đè lên miệng vết thương Mị cũng không biết, thì thào hỏi: “Vì cái gì? Vì cái gì lại hoán đổi máu cho ta?”

Mị hiển nhiên không nghĩ tới ta sẽ biết, không khỏi sửng sốt, sau đó mới thản nhiên nói: “Ta cũng không muốn thiếu nợ người cái gì, độc trên người ngươi là do ta hạ, như vậy nay ta cũng có quyền lợi thu hồi. Ngươi đi đi, ta cho ngươi tự do.”

Tự do…

Đúng vậy, ta từng muốn tự do.

Nhưng vì sao, nay thật sự đến lúc, tâm lại rất mờ mịt .

Trên đời này, ngoài bọn họ, ta không thể nghĩ được ta còn nên đi tìm ai?

Ta vẫn không hiểu Mị vì sao phải làm như vậy?

Vì sao đột nhiên lại quyết định bảo hộ ta?

Nhưng mà hắn dường như đã quyết định sẽ không nói cho ta biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.