Sáng sớm mưa dầm liên miên, Bách Lý Kiêu cùng Tô Mã đi tới y quán.
Thân thể Cung thúc đã khỏe lại, thậm chí còn thu thập xong đồ vật để đi về. Nghe thấy hai người tới đây, cười nói:
- Ta đoán ngươi sẽ đến gặp ta.
Bách Lý Kiêu thần sắc nhu hòa:
- Ngươi nói muốn gặp Tiểu Lê để nói lời cảm tạ, ta mang nàng tới gặp ngươi.
Tô Mã mỉm cười.
Tô Mã xuyên qua vô số thế giới, gặp qua vô số vai ác chính phái. Có thể khiến nàng kính nể đã ít còn hiếm, Cung thúc chính là một trong số đó. Khi nàng gặp các nhân vật, mặc kệ là đại gian đại ác, hay là cương trực công chính đều có tính cách cực đoan, rất ít ai giống Cung thúc nội tâm phức tạp.
Hắn trung tâm, lại không trung một lòng.
Hắn thiện lương, lại không tuyệt đối thiện lương.
Hắn ở Vô Thượng Phong giúp Bách Lý Kiêu chu toàn mọi việc, nhưng ở trong thân tình cùng nhiệm vụ lại giãy giụa không thôi. Cuối cùng cũng vì áy náy cùng gông xiềng cam nguyện chịu chết.
Vì vậy đối với người này, nàng trong ngoài như một luôn tỏ vẻ tôn kính.
Cung thúc nói lời cảm tạ với Tô Mã, cảm kích nàng ân cứu mạng. Nhưng thấy Tô Mã thật lâu không nói gì, liền nhớ Bách Lý Kiêu từng nói Tô Mã miệng lưỡi không tiện, vì thế nói:
- Công tử, nếu Tiểu Lê cô nương có bệnh kín, hay là gọi Vu huynh đến xem.
Tô Mã nội tâm trầm xuống.
Nàng biết“Vu huynh” là ai. Đó là quỷ y Vu Vân. Người này y thuật cao siêu, không thua vị quán chủ kia. Đối phương khẳng định có thể dễ dàng nhìn ra nàng giả bộ làm người câm.
Bách Lý Kiêu trời sinh tính đa nghi, nếu đối phương biết chân tướng...
Nàng lấy lại tinh thần. Không nhanh không chậm mà lắc đầu. Tỏ vẻ chính mình ách tật là sinh ra liền có. Trị không hết.
Cung thúc ý cười không đổi:
- Cô nương chớ sợ, Vu huynh làm nghề y nhiều năm, y thuật cao siêu, nhất định có thể tìm được nơi mấu chốt.
Tô Mã nhíu mày, Bách Lý Kiêu nói:
- Ách tật không phải nhất thời là có thể trị hết. Sắc trời đã tối, để ngày khác rồi tính.
Hắn vừa chuyển đầu nhìn thấy trên giường đã thu thập xong đồ vật, nói:
- Lần này trở về, trên đường đi nhất định phải cẩn thận.
Cung thúc gật đầu, hắn cười rót cho Tô Mã một ly trà, nếp nhăn khe rãnh, khắc sâu trên khuôn mặt.
Ánh mắt Tô Mã chợt lóe, rũ mi.
Hai người bọn hắn đơn độc hội thoại, lúc ra khỏi y quán, trời vẫn mưa tí tách.
Tô Mã nâng mắt nhìn sắc trời âm trầm, khẽ thở dài.
Bách Lý Kiêu nghiêng dù về phía nàng:
- Ngày mai các phái chuẩn bị đại hội thảo phạt Ma giáo, ngư long hỗn tạp, ngươi không cần đi ra ngoài.
Tô Mã hoàn hồn, thấy sắc mặt hắn bình đạm, khuôn mặt trong mưa càng thêm lạnh lùng, cũng có thể thấy trong mắt ánh sáng nhạt, mang theo lạnh lẽo.
Nàng gật đầu, hỏi hắn trên người có thương tích, ngày mai thật sự muốn đi sao?
Bách Lý Kiêu khẽ gật đầu.
Nàng hỏi hắn vì sao phải cùng mọi người đi bắt “Bách Lý Kiêu”, là muốn có được thần kiếm?
Cây dù khẽ nâng. Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy:
- Thiên mệnh như thế, không thể trái ý.
Gì mà thiên mệnh, chẳng qua là số mệnh của vai ác mà thôi.
Tô Mã nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài.
Buổi tối, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi nặng nề, đập vào hiên lách tách rung động.
Bách Lý Kiêu cùng Diệp Minh ngồi bên hành lang, Diệp Minh uống một chén rượu:
- Ngày mai chính là lúc toàn bộ võ lâm thảo phạt Bách Lý Kiêu, ngươi sẽ đi?
Bách Lý Kiêu uống một chén rượu, gật đầu.
Diệp Minh mê mang hỏi:
- Ngươi cũng muốn thần kiếm?
- Không ai không muốn.
Diệp Minh hừ một tiếng:
- Lời này cực kỳ đúng. Tất cả mọi người đều nói là vì chính nghĩa, nhưng thật ra đều là vì thần kiếm mà thôi. Năm đó thần kiếm vừa được Ngô thúc thúc đúc ra, liền có lời đồn đãi chỉ cần có được nó, là có thể thống nhất giang hồ. Dụ hoặc như thế, ai có thể kháng cự đây.
Bách Lý Kiêu nói:
- Ngươi không muốn?
Diệp Minh bắt đầu tưởng tượng hình ảnh kia, không khỏi có chút hưng phấn. Nhưng gió lạnh đánh úp lại, hắn lập tức khôi phục lý trí, ngửa người ra sau thở dài:
- Muốn, sao lại không muốn. Đó là mục tiêu của tất cả người luyện võ. Chỉ là cẩn thận cân nhắc, quá nhiều loại người.
Bách Lý Kiêu nâng mắt, Diệp Minh nhìn trời đêm mênh mông âm trầm:
- Ta chỉ hy vọng trên đời này không có ác nhân, thiên hạ thái bình.
Lời này thật sự là điều Diệp Minh mong muốn. Này vốn là vọng tưởng, nhưng ánh mắt hắn hơi say, như thật sự có thể nhìn thấy tương lai tốt đẹp, thịnh cảnh thái bình.
Bách Lý Kiêu nói:
- Gánh nặng đường xa, nguyện ngươi không quên sơ tâm.
Diệp Minh hít sâu một hơi, vui sướng cười. Hai người chạm chén, mem rượu hơi say.
Trong khách điếm, Tô Mã nằm mộng. Trong mộng là các đại môn phái ngồi vây quanh trong hội quán. Bách Lý Kiêu một bộ lam y, khoanh tay đứng nhìn.
Gió lạnh chợt tới, hắn trường bào tung bay, đột nhiên không trung truyền đến một tiếng gầm:
- Hắn mới là Bách Lý Kiêu!
Mọi người kinh hãi, Diệp Minh khóe mắt tẫn nứt. Không trung đột nhiên rơi xuống một thần binh màu đỏ tươi, hai người sắc mặt biến đổi phi thân đi tiếp, Bách Lý Kiêu chạm vào chuôi kiếm trước, lại bị kiếm khí đập tới, nôn ra một búng máu.
Diệp Minh nhân cơ hội đoạt kiếm, trở tay đánh về phía Bách Lý Kiêu.
Huyết vụ nổ tung, trước mắt đỏ tươi một mảnh.
Tô Mã đột nhiên trợn mắt, ngực phập phồng, thật lâu vẫn không phục hồi được tinh thần.
Bên cạnh đột nhiên sáng ngời, Bách Lý Kiêu châm ngọn nến, đi tới gần, cách một khoảng cách liền dừng lại:
- Gặp ác mộng?
Tô Mã liền hoàn hồn. Nàng nhíu mi, hơi gật đầu.
Bách Lý Kiêu đưa cho nàng một chén nước, ngoài cửa sổ hàn khí ập tới, phòng trong ánh đèn mờ nhạt, ấm áp như xuân.
Hắn hỏi:
- Mơ thấy gì?
Tô Mã uống một ngụm trà, hòa hoãn tinh thần.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lập loè, trong mắt cảm xúc không rõ.
Nàng nâng đầu ngón tay, chỉ vào ngực của Bách Lý Kiêu, hơi hơi dùng sức.
Bách Lý Kiêu ngẩn ra:
- Mơ thấy ta bị thương?
Tô Mã gật đầu. Hắn nhẹ giọng nói:
- Chớ sợ. Ta ở bên cạnh, ngủ đi.
Thanh âm hắn trầm thấp, như ngăn chặn ồn ào náo động ngoài cửa sổ, chậm rãi dung nhập vào bóng đêm. Tô Mã vẫn chưa nằm xuống, giống như cảm xúc trong mộng vẫn còn, nàng thu hồi ngón tay. Chỉ là đầu ngón tay cũng không biết là cố ý hay là vô tình, theo cổ tay áo của hắn chảy xuống đầu ngón tay của hắn. Như đêm hè dắt nước mưa phong, trong gió mang hơi lạnh.
Nàng nằm xuống giường, không tiếng động mà nói một câu:
“Ngủ ngon.”
Bách Lý Kiêu cúi đầu xoa đầu ngón tay.
Nhìn nàng quay đầu, bình yên nhắm mắt, ngoài cửa sổ mưa như dừng ở đáy lòng, mang theo ý vị như có như không, cũng như vũng lầy hỗn hợp, khiến người đoán không thấu.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang lên, bên ngoài bãi tha ma đã lầy lội bùn đất.
Thi thể của Đới Siêu đã bị chó hoang cắn thành chia năm xẻ bảy, tanh tưởi khó ngửi, thi thể bị mưa to xối vào nước bùn.
Có một đôi ủng đen dầm mưa mà đến, đi đến bên cạnh thi thể đột nhiên lảo đảo:
- Sư đệ...
Người nọ tháo xuống mũ choàng, lộ ra một khuôn mặt có chút âm nhu tái nhợt...Là Đới Nguyên đến nhặt xác.
Lần trước hắn bỏ lại Đới Siêu đã hối hận đến cực điểm, định thừa dịp đối phương bị quan phủ bắt giữ là lúc cứu thêm lần nữa. Nào ngờ Đới Siêu bị bá tánh vây quanh ở chợ phía đông, ban ngày ban mặt không thể động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đới Siêu hơi thở càng ngày càng mỏng manh.
Màn đêm buông xuống muốn thừa dịp bóng đêm cứu người, lại không ngờ Đới Siêu chết oan chết uổng.
Mỗi một lần đều chậm một chút. Nhưng chỉ chậm một chút, sư đệ đã đánh mất tánh mạng.
Đới Nguyên che ngực, khụ hai tiếng. Run rẩy nhặt từng mảnh thi thể của Đới Siêu, nhưng vẫn không đầy đủ. Nhìn thi thể bị tàn phá, khuôn mặt hắn dữ tợn, cắn răng hận nói:
- Bạch Tiêu!!!
Thanh âm thê lương, hàn ý hận thấu xương.
Nếu không phải vì Bạch Tiêu, sư đệ tuyệt đối sẽ không mất đi tính mạng.
Nơi xa từng trận tiếng sấm, tia chớp xé rách không trung. Trong ánh sét quang mang, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh. Hắc ảnh kia vô thanh vô tức, lại như bóng đêm, khiến người không rét mà run.
Đới Nguyên bị dọa đến mức hô hấp cứng lại, đợi người nọ đi đến trước mặt, hắn mới nhận ra:
- Ngươi tới làm gì.
Người nọ đi lên phía trước, tùy ý dẫm lên thi thể của Đới Siêu. Đới Nguyên vừa định tức giận, người nọ liền khàn khàn nói:
- Ta tới là sửa sai lầm cho ngươi.
Người nọ không nhanh không chậm mà mở miệng, dẫm thi thể Đới Siêu thành thịt nát. Đới Nguyên gân xanh bạo khởi, lại ngại gì đó không dám tiến lên. Chỉ cắn răng mở miệng:
- Sai lầm gì?
Phía chân trời ầm vang một mảnh, sáng như ban ngày, hắc ảnh nheo mắt, chậm rãi mở miệng:
- Người ngươi hận không phải là Bạch Tiêu, mà là...... Bách Lý Kiêu.