Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 51: Chương 51: Hội quán




Sáng sớm, mặt trời chiếu sáng, ngoài cửa sổ dông tố đã ngừng, không khí mát lạnh thổi vào phòng. Tô Mã mơ màng mở mắt, tầm mắt đảo qua, phát hiện ngọn nến trên bàn đã cháy hết, trong phòng chỉ có mình nàng.

Nàng ngồi dậy, cửa sổ bị một con quạ đen mở ra. Nó nói:

“Bách Lý Kiêu vừa mới đi.”

Tô Mã trầm mặc nhắm mắt.

Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi. Hôm nay là một vở tuồng, nàng phải chú ý nhập tâm, cảm xúc dư thừa gì đó tốt nhất là không cần có.

Nàng xuống giường rửa mặt, mở rộng cửa sổ, nói:

“Ngươi đi trước đi, ta lập tức đến.”

Quạ đen vẫy cánh hai cái, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ nói:

“Cẩn thận.”

Tô Mã gật đầu, lúc định đóng cửa sổ lại, đột nhiên đầu ngón tay đau xót.

Nàng thu hồi tay, phát hiện ngón trỏ bị cứa một đường, máu tươi chảy ra.

Nàng tùy ý lau đi, lại cảm thấy ngực nặng trĩu, buồn bực không yên.

Lúc ra cửa, vừa lúc đụng phải Từ Tư Tư đang ghé người vào lan can, trong tay nắm một cây cỏ dại, tuốt lá cây:

- Diệp Minh đáng chết, không mang ta theo...

Thấy Tô Mã, ánh mắt Từ Tư Tư sáng ngời:

- Tiểu Lê, ngươi dậy rồi.

Sau đó bày bộ mặt tang tóc:

- Bọn họ mới sáng sớm đã đi rồi. Nhưng không mang ta theo. Nói ta phải ngoan ngoãn chờ ở đây.

Tô Mã gật đầu muốn đi. Lại bị Từ Tư Tư bắt lấy:

- Ngươi đi đâu?

Tô Mã chỉ về hướng hội quán, đối phương có chút ngượng ngùng cười nói:

- Bạch Tiêu trước khi đi đã nói với ta, muốn ta chăm sóc ngươi. Không cho, không cho ngươi đi.

Tô Mã nâng mắt, trầm mặc bướng bỉnh. Ánh mắt ôn nhu không gợn sóng, cũng giống như trước giờ, nhưng Từ Tư Tư lại rùng mình một cái. Chần chờ hỏi:

- Ngươi thật sự muốn đi?

Tô Mã gật đầu.

Từ Tư Tư suy nghĩ một chút, như tìm được cớ, nói:

- Đi thôi, ta khuyên ngươi không được. Chỉ có thể đi cùng ngươi mà thôi.

Nói xong, ném cỏ dại qua một bên, lôi kéo Tô Mã đi về phía hội quán.

Tô Mã bất đắc dĩ. Nàng biết Từ Tư Tư tâm tính như tiểu hài tử, không có khả năng sẽ luôn chờ ở khách điếm. Cũng may cốt truyện lúc này cũng không thay đổi được đối phương. Nàng khẽ cong khóe môi, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng chỉ hơi hơi sáng ngời liền tan rã.

Hai người đi tới hội quán, trơ mắt nhìn đệ tử các môn phái đứng thủ ngoài cửa, nếu không có môn phái dẫn dắt, không được tiến vào.

Hai người chỉ là nữ tử bình thường, nào có môn phái nào? Đột nhiên Từ Tư Tư cười giảo hoạt:

- Ta có biện pháp.

Nói xong, dẫn Tô Mã đến bên hông hội quán, sau đó lén lút ở trong bụi cỏ moi ra một cái lỗ, nói:

- Lần trước lúc tới nơi này xem thi thể của Lăng Thái, ta đã phát hiện ra lỗ này. Không ngờ thật sự có công dụng.

Tô Mã:

- ...

Thất thần làm gì, chỉ có thể chui.

Hai người chui vào hội quán, nhìn chung quanh có các đệ tử tuần tra, Từ Tư Tư vội lôi kéo Tô Mã trốn đến bên cửa sổ, sử dụng lá cây che hai người lại, dùng khẩu hình miệng nói:

“Bọn họ ở bên trong.”

Tô Mã gật đầu, nàng cẩn thận lắng nghe, đầu tiên là nghe được tiếng phương trượng Thiếu Lâm Tự, trầm giọng nói:

- Các vị. Ngày gần đây gọi mọi người tụ tập lại, không vì chuyện gì khác. Mà là tặc tử Ma giáo mấy ngày gần đây càng thêm hung hăng ngang ngược, lão nạp thân là chưởng môn Thiếu Lâm Tự, không thể sống chết mặc bây. Vì vậy mời mọi người tới, cùng bàn kế sách bắt tặc.

- Phương trượng nói rất đúng. Bách Lý Kiêu ỷ vào thần kiếm, không chuyện ác nào không làm. Nếu để hắn tiếp tục lộng hành, chỉ sợ toàn bộ giang hồ sinh linh đồ thán.

Từ Tư Tư nghe mọi người cùng chung kẻ địch, hưng phấn nắm chặt tay. Ánh mắt Tô Mã chợt lóe, từ từ nhíu mi.

- Chỉ là...

Thanh âm này trầm thấp, là Diệp Chấn Thiên:

- Có ai tận mắt nhìn thấy Bách Lý Kiêu giết người?

Lời này vừa ra, phòng trong tức khắc yên tĩnh. Tiếp đó có một người hấp tấp nói:

- Chính miệng Đới Nguyên nói thần kiếm đang ở trong tay hắn, tất cả tiền bối đều chết dưới thần kiếm, này còn có thể giả?

Sau đó thanh âm chuyển khàn khàn phẫn nộ:

- Huống chi hắn dễ dàng giết sư phó của ta. Trên đời này người có thể giết thiên hạ đệ nhất kiếm đã ít còn hiếm, trừ Bách Lý Kiêu ra, còn có thể là ai?

Diệp Chấn Thiên nói:

- Trong chốn giang hồ cao thủ quy ẩn chỗ nào cũng có, lão phu không tin chỉ có mình Bách Lý Kiêu mới có thể giết chết nhiều võ lâm tiền bối đến như vậy.

Có người phản bác:

- Ta lại cảm thấy lời Lăng Xung thiếu hiệp nói có đạo lý. Lui một bước mà nói, dù không phải là Bách Lý Kiêu, nhưng giết danh môn chính phái nhiều như thế, Ma giáo không thoát được can hệ. Bách Lý Kiêu là thiếu chủ Ma giáo, chi bằng chúng ta bắt hắn trước, rồi cẩn thận ép hỏi.

Diệp Chấn Thiên thở dài một hơi, không nói nữa.

Vì thế mọi chuyện lại về khởi điểm...Làm như thế nào bắt được Bách Lý Kiêu.

Lăng Xung nói:

- Ta nhớ Bạch công tử từng nói, Bách Lý Kiêu chỉ có khinh công cao siêu mà thôi, chỉ cần chúng ta cướp được thần kiếm, còn sợ bắt không được hắn?

Từ Tư Tư nhìn Tô Mã, không tiếng động mà há mồm:

“Đang nói Bạch Tiêu.”

Hai người ngó trái ngó phải, thoáng đứng thẳng người, sau đó đâm thủng cửa sổ giấy, cẩn thận nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy các môn các phái tập trung lại, Bách Lý Kiêu cùng Diệp Minh, Diệp Chấn Thiên đang đứng ở phía trước. Bách Lý Kiêu nghe có người nhắc tới hắn, chỉ hơi nâng mắt, cũng không nói gì.

Diệp Minh cười nhạo một tiếng:

- Ai cũng muốn cướp đi thần kiếm, nếu thật sự có thể cướp, sao lại để hắn giết nhiều người như vậy?

Sắc mặt Lăng Xung cứng đờ.

Diệp Minh không buông tha Lăng Xung, vì thế hỏi Bách Lý Kiêu:

- Bạch huynh. Ngươi tự mình xem xét vết thương của sư phó hắn. Nếu Lăng thiếu hiệp cùng Bách Lý Kiêu đối đầu, có đoạt được thần kiếm?

Bách Lý Kiêu suy nghĩ một chút về thân thủ của Đới Nguyên, nói:

- Lăng Xung tuy kiếm mau, nhưng không kịp thân thủ đối phương. Kiếm ra, người đã vong.

Hắn ăn ngay nói thật, nhưng Lăng Xung nghe xong lại nghĩ hắn đang miệt thị mình. Liền âm thầm cắn răng.

Vì có đông đảo võ lâm tiền bối ở đây, hắn không muốn mất chí khí với hai người này, vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Bách Lý Kiêu một cái. Rồi vung tay áo nhìn về phía mọi người, nói năng có khí phách:

- Các vị võ lâm tiền bối, vãn bối cả gan thỉnh các vị tiền bối mau chóng đưa ra kế sách, Lăng Xung thân là đại đệ tử của Tứ Tượng Kiếm phái, về công cùng tư đều muốn trừ bỏ ma đầu. Chỉ mong làm gương cho binh sĩ, đến chết mới thôi!

- Ta nguyện làm gương cho binh sĩ, đến chết mới thôi!

- Gương cho binh sĩ, đến chết mới thôi!

Đám đệ tử trẻ tuổi bị lời hắn nói, kích khởi ý chí chiến đấu, sôi nổi phụ họa theo đuôi, chí khí xông thẳng tận trời.

Ánh mắt Bách Lý Kiêu là giếng cổ không gợn sóng, Diệp Minh thì cười lạnh một tiếng.

Nhìn Lăng Xung lộ dáng vẻ đắc ý, Tô Mã nhướng mày, Từ Tư Tư nhìn không quen, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt:

- Ngụy quân tử.

Nàng thanh âm tuy nhỏ, nhưng ở đây có ai không phải là cao thủ võ lâm. Có người sắc mặt biến đổi:

- Người nào?

Hai người cả kinh, còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác sau cổ căng thẳng, bị người xách đi ra ngoài ném vào trong đại sảnh. Nhìn thấy mặt đất ở trước mắt, Tô Mã đột nhiên cảm thấy ấm áp, có người vừa chuyển thân tiếp được nàng.

Bách Lý Kiêu nâng mắt, đệ tử vừa ném Tô Mã liền rùng mình, thân thể co rúm lại.

Tô Mã có người tiếp, nhưng Từ Tư Tư không có may như thế. Nàng bị ném ngã xuống đất, đau đớn la hét không ngừng. Miễn cưỡng bò dậy thấy Tô Mã có người tiếp, Diệp Minh lại như đầu gỗ đứng yên ở nơi đó, nàng giận sôi máu:

- Diệp Minh! Sao ngươi không tiếp ta.

Lúc này Diệp Minh mới phản ứng, vội chạy lại nâng Từ Tư Tư lên:

- Ta nào biết ngươi sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Hai người đang định cãi cọ, phương trượng khẽ vuốt râu:

- Thỉnh hỏi hai vị nữ thí chủ, vì sao lại xông vào hội trường?

Từ Tư Tư vỗ vỗ váy, nghe vậy nhướng mày:

- Như thế nào lại là chúng ta xông tới, rõ ràng là có người ném chúng ta vào đây.

Tô Mã khẽ cong môi cười.

Từ Tư Tư nói không hề khách khí, mọi người bị quấy rầy càng không kiên nhẫn.

Sôi nổi tuyên bố muốn ném hai nàng ra ngoài.

Bách Lý Kiêu che Tô Mã ở phía sau. Vẫn là phương trượng thấy hai nàng chỉ là nữ tử tay trói gà không chặt, có lẽ là vì tò mò mới xâm nhập vào hội trường cũng không có gì đáng trách, không nghĩ trách móc nặng nề. Vì thế muốn phái người đưa hai nàng ra ngoài.

Nếu Từ Tư Tư đã tiến vào dễ gì chịu đi ra ngoài, nàng dứt khoát chơi xấu không muốn đi. Diệp Minh bất đắc dĩ khuyên nàng, ngay lúc ở đại sảnh ầm ĩ hết sức, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng cao hống:

- Các ngươi này đó đều là bại tướng tụ tập ở đây, chẳng lẽ là đợi ta?

Mọi người cả kinh, lập tức đứng dậy ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở trên tường cao, một loạt hắc y nhân quanh vây hội quán, ở giữa là một người cầm kiếm, Huyền Vụ kiếm tản ra màu đỏ tươi quang mang.

Có người thất thanh kêu lên:

- Là Bách Lý Kiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.