Sáng hôm sau, Tô Mã bị lạnh mà tỉnh lại.
Nàng vừa mở mắt, liền thấy Bách Lý Kiêu đang nhìn nàng, ánh mắt đen tối, như có gì đó cuồn cuộn.
- Tỉnh?
Tô Mã kinh ngạc, cũng không phát hiện hắn khác thường, nàng ngồi dậy:
- Thương thế của ngươi đỡ chưa?
Bách Lý Kiêu không trả lời nàng, ánh mắt vẫn nhìn cổ nàng:
- Tối qua, ta lại thương tổn ngươi?
Tô Mã cảm thấy từ “Lại” có ý vị khác, nhưng hiện tại thấy hắn khôi phục thanh tỉnh, loại chuyện nhỏ này đã bị nàng ném ra sau đầu.
Tô Mã nói:
- Chỉ bị cắn một cái, không sao.
Nói xong, nàng hỏi:
- Ngực ngươi còn đau không?
Bách Lý Kiêu nói:
- Chỉ khó thở công tâm, chân khí nghịch chuyển. Bệnh cũ, không ngại.
Tô Mã nhìn vết máu khô cạn trên người hắn, thầm nghĩ sao có thể không sao?
Nhưng hắn đã nói như vậy, nàng cũng không có biện pháp nào, đành thở dài một hơi:
- Đêm qua ngươi làm ta sợ muốn chết, lần đầu tiên ta thấy ngươi phun nhiều máu như vậy.
Nàng cứ nghĩ Bách Lý Kiêu trấn định như thế, là vì không thèm để ý. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, trong nguyên tác có thể thảm thành dáng vẻ kia, hiện tại sao có thể không sao?
Nói đến cũng phải nói đi, người không phải cỏ cây ai có thể vô tình, dù Bách Lý Kiêu tính cách lạnh nhạt, thì Bách Lý Nhất Hải cũng là phụ thân hắn cùng sống chung hai mươi năm.
Hơn nữa từ lúc quyển sách bắt đầu, Bách Lý Kiêu vì muốn Bách Lý Nhất Hải công nhận, nên mới quyết định dùng tên giả cướp thần kiếm. Hai người rối rắm tình phụ tử không phải nàng có thể xen vào.
Có lẽ trong mắt nàng, Bách Lý Kiêu không gì không làm được, vì quá lãnh tình lãnh tính, khiến nàng đã quên, dù người có lãnh, thì tâm cũng là nhiệt.
Nàng nhỏ giọng nói:
- Là ta không tốt, nếu ta sớm phát hiện ngươi dị...
Vừa dứt lời, hắc ảnh chợt lóe.
Nàng hoảng sợ, nghĩ là hắn lại bệnh phát thói cũ, nàng muốn chạy.
Lại không ngờ mặt đâm vào một lồng ngực lạnh băng thon chắc.
Hắn ôm lấy nàng, nàng sửng sốt.
Bách Lý Kiêu ôm chặt nàng, như muốn khảm nàng vào trong lòng.
- Sao vậy?
Bách Lý Kiêu không nói gì.
Ngô Dụng cũng tỉnh, hắn ở bên cửa lén lút nhìn, vẫn từ khe hở giữa hai ngón tay, vừa nhìn lén vừa trách cứ hai người:
- Xấu hổ!
Tô Mã:
- ...
Bách Lý Kiêu nhặt một cục đá, điểm huyệt đạo của Ngô Dụng.
Ngô Dụng quơ quơ, thành người gỗ nói không nên lời, cứng đờ đứng bên cạnh cửa.
Bách Lý Kiêu nói:
- Ta cứ nghĩ ta sẽ không để ý.
Tô Mã nghe trong giọng nói của hắn ẩn chứa mê mang, nàng “ừ” một tiếng, lẳng lặng nghe hắn nói.
Bách Lý Kiêu:
- Chỉ là nhìn thấy lá thư kia, đột nhiên nghĩ đến lúc ở Vô Thượng Phong.
Hắn dừng một chút, thanh âm như mang theo sương hàn:
- Phụ thân phạt ta quỳ trên đỉnh núi suốt ba ngày ba đêm. Nhưng ta không oán, ta cho rằng hắn muốn thúc giục ta.
Hắn ngửi hương thơm trên người Tô Mã, như tìm thấy ngày xuân, dưới cây lê mềm ấm:
- Thân là thiếu chủ Vô Thượng Phong, nếu một chút sương hàn cũng chịu không được, sao có thể ngồi vào vị trí tối cao kia?
Tô Mã nói:
- Ta biết, lúc ta ở Vô Thượng Phong nhìn thấy ngươi, liền thấy có rất nhiều người muốn ám sát ngươi.
Bách Lý Kiêu cười, nói là cười, cũng chỉ phun ra một ngụm hơi thở mang theo trào phúng:
- Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến, hết thảy không phải là kỳ vọng, mà là không thèm để ý. Ta tập mãi thành thói quen lạnh băng, cũng chỉ là một hồi âm mưu.
Hắn ngữ khí bình tĩnh, cũng không có nhiều oán hận, nhưng chính loại bình tĩnh này, mới có thể cảm nhận được biển sâu cuồn cuộn trầm thấp.
Nàng nghe, cảm giác chua xót tràn dâng, khiến thanh âm nàng khàn khàn:
- Không sao, không sao, hiện tại ngươi đã biết cũng không muộn.
Bách Lý Kiêu nói:
- Ta biết.
Hắn rũ mắt, thanh âm trầm như biển sâu mãnh liệt u ám. Hắn dùng sức ôm chặt nàng:
- Hết thảy vẫn chưa muộn.
________________________
Trước khi rời khỏi Luyện Nhận Cốc, Tô Mã đem tất cả con mồi mới bắt được, đặt bên chân Ngô Dụng.
Lúc này Ngô Dụng bị Bách Lý Kiêu điểm huyệt đạo, chỉ có thể cứng còng đứng ở cửa phẫn hận trừng mắt nhìn hai người.
Huyệt đạo sau hai canh giờ sẽ tự giải, đến lúc đó nàng cùng Bách Lý Kiêu đã rời khỏi Phong thành.
Nàng nhìn Ngô Dụng vẫn đang phẫn nộ, bất đắc dĩ thở dài.
Từ giờ trở đi, cốt truyện thay đổi rất nhiều, Ngô Dụng không bị Bách Lý Kiêu bắt đi, cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ, Cung thúc cũng sẽ không...
Nàng giúp Ngô Dụng gỡ bỏ cỏ khô trên đầu, nói:
- Mặc kệ ngươi tin hay không tin, Bách Lý Kiêu tuyệt đối không phải là hung thủ giết hại Ngô Nham. Nếu hắn muốn giết người, sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện như thế.
Ngô Dụng không tin, vẫn trừng mắt nhìn nàng.
Tô Mã dừng một chút, nói tiếp:
- Tóm lại, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ, báo thù cho Ngô cốc chủ.
Tuy Ngô Dụng đầu óc không đủ, nhưng hắn có thể cảm giác ai hảo ý ai ác ý, hắn phát hiện Tô Mã chân thành, vì vậy có chút do dự.
Tô Mã cũng biết lúc này nói gì cũng không bằng đem chân tướng bày ra trước mắt đối phương, nàng thở dài một hơi, cùng Bách Lý Kiêu rời cốc.
Mới vừa ra khỏi sơn động một bước, nàng quay đầu nhìn lại.
Sơn động đã không còn, chỉ còn vách đá.
Tô Mã thần sắc hoảng hốt.
Bách Lý Kiêu hỏi:
- Sao vậy?
Tô Mã lấy lại tinh thần:
- Không có gì.
Nàng chỉ liên tưởng đến ngày tháng ở Khê Thủy thôn. Ở Luyện Nhận Cốc tuy không bình tĩnh hài hòa bằng, nhưng cùng Bách Lý Kiêu ở nơi ngăn cách thế nhân, cũng có thể tìm được một loại an bình.
...... Cũng không biết khi nào mới có thể trở lại Khê Thủy thôn.
Mới ra khỏi cốc, liền nhìn thấy vô số người giang hồ đi vào trong núi, có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định, mang mộng nhặt được thần kiếm.
Hai người đi ngang qua bọn họ, đi đến một cây cổ thụ, vỗ vai xa phu đang ngủ gà ngủ gật.
Xa phu tháo xuống thoa mũ, vừa nhìn thấy hai người đầu tiên là sửng sốt, sao đó đột nhiên nhớ tới gì đó, “Thình thịch” một tiếng từ trên xe rớt xuống đất:
- Các ngươi, các ngươi...
Bách Lý Kiêu nhìn hắn, xa phu nhìn trái nhìn phải, rồi nhỏ giọng:
- Ta thấy các ngươi đã vài ngày trôi qua vẫn chưa ra ngoài, còn nghĩ các ngươi chết ở trong đó.
Tô Mã trợn mắt:
- Sao chúng ta có thể dễ chết như vậy.
Hai người lên xe ngựa, xa phu quất roi, hỏi hai người có tìm được cửa vào Luyện Nhận Cốc không.
Tô Mã nhìn Bách Lý Kiêu, Bách Lý Kiêu nói:
- Không có.
Xa phu cười:
- Ta biết mà, nơi đó nào có dễ tìm, nhiều người tìm nhiều năm vẫn tìm không thấy, các ngươi chỉ ngắn ngủn mấy ngày sao có thể tìm được.
Bách Lý Kiêu không nói.
Xuống xe ngựa, Tô Mã còn đang rối rắm vì không một xu dính túi, sao trả tiền xe, xa phu nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu che người trong áo choàng, chóp mũi vừa động, đột nhiên thay đổi sắc mặt, liên tục xua tay nói không cần.
Tô Mã thở nhẹ một hơi:
- Cảm ơn xa phu đại ca, nhưng ngươi yên tâm, chờ ta có bạc ta nhất định sẽ trả cho ngươi.
Xa phu cố giữ vững trấn định, cười như ăn phải hoàng liên:
- Tương phùng tức là có duyên, coi như ta làm chuyện tốt đi.
Nói xong, hắn cũng không dám nhìn Bách Lý Kiêu, vội kéo roi ngựa rời đi.
Tô Mã cảm thấy người này không thích hợp, hỏi:
- Hắn làm sao vậy?
Bách Lý Kiêu nói:
- Hắn ngửi thấy mùi huyết tinh trên người ta, đoán chúng ta đã vào Luyện Nhận Cốc, sợ ta giết người diệt khẩu.
Tô Mã thầm than, Phong thành đều là nhân tinh, ngay cả xa phu cũng có tâm tư chín khúc mười cong.
Trở lại khách điếm, hai người dắt Truy Thiên rời đi, đi ngang qua trà lâu, thấy trên lầu rộn ràng nhốn nháo, thuyết thư đại hán kia đang ở đây, thân thể thô tráng chặn hơn phân nửa cửa sổ.
Tô Mã vừa đi vừa dừng, nghe thuyết thư kia nói một chuyện xưa, đến nỗi câu chuyện này là thật hay là giả, tự các vị khách phân biệt.
Chuyện xưa kể về hồ ly tinh, nàng mê luyến một vị thư sinh lên kinh dự thi, vì thế hóa hình thành mỹ nhân muốn thân cận với hắn.
Lần đầu hóa thành tiểu quả phụ trong thôn mới vừa chết trượng phu, thư sinh đáng thương nàng, nhưng chưa từng động tâm.
Lần thứ hai hóa thành hoa khôi nổi danh trong thành, thư sinh thấy nàng lớn lên mỹ diễm, tâm yêu thích, cùng nàng xuân phong nhất độ (giao hoan), nhưng tâm vẫn hướng về kinh, chưa lưu lại.
Lần thứ ba, nàng nhập thân tiểu thư tri phủ để bắt tế, khiến thư sinh thành thân với nàng. Thư sinh thấy tiểu thư tri thư đạt lý, tri phủ có quyền thế, ỡm ờ chấp nhận.
Tô Mã càng nghe càng chột dạ, nàng cúi đầu muốn lôi Bách Lý Kiêu đi, hắn lại rũ mắt, nắm cổ tay nàng.
Nàng sửng sốt.
Thuyết thư tiếp tục nói:
- Hồ ly tinh cùng thư sinh là phu thê cầm sắt hòa minh, cũng rất ân ái. Chỉ là tri phủ đại nhân phát hiện nữ nhi tính tình đại biến, như có yêu tà quấy phá, vì thế thỉnh một lão đạo hàng yêu. Lão đạo liếc mắt một cái liền nhìn ra chân thân của hồ ly tinh, ba chiêu đánh chết nàng. Thư sinh kinh hãi, thổn thức một phen, rồi cùng tiểu thư tri phủ đã khôi phục thanh tỉnh trở thành một đôi phu thê.
Chuyện xưa nói xong, có người vội hỏi:
- Tiên sinh, chuyện xưa này là thật hay là giả?
Tô Mã thấp giọng nói:
- Đương nhiên là giả, trên đời này sao có thể có hồ ly tinh, còn câu, câu dẫn nhân gia ba lần...
Bách Lý Kiêu nhìn nàng.
Tô Mã hỏi:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Bách Lý Kiêu nói:
- Ngươi là người của Vân Hoan tông, lần thứ hai thấy ta liền ngồi...
Tô Mã vội cắt lời hắn:
- Ta chỉ câu dẫn ngươi có một lần...
Bách Lý Kiêu không nói.
Trên lầu, có người thổn thức:
- Không ngờ câu chuyện này lại có kết cục như thế này...Hồ ly tinh kia thật sự chết?
- Không chết sao được, chẳng lẽ ngươi muốn?
Chung quanh vang lên tiếng cười.
- Ta muốn nói....
Một kiếm khách xách theo bầu rượu nói:
- Nơi này ngốc nhất là lão đạo, hồ ly tinh mỹ diễm như thế, lại có thể xuống tay giết nàng?
Thuyết thư vỗ bụng cười nói:
- Đây là “ giác ngộ” khác “ thị giác”, lão đạo đưa ra kết thúc, nếu không có hắn chuyện xưa này sao có thể là trừng ác dương thiện, để yêu tinh chắn giữa đường?
- Tiên sinh ở Phong thành hô mưa gọi gió, nào có người tốt?
Thuyết thư cũng không tức giận, hắn cười nói:
- Tóm lại chuyện xưa trừ ngụ giáo ra, đại thể đều đến nơi đến chốn, nhân vật cũng có các chức vị. Chủ giả cho dù bạc tình bạc nghĩa, cũng sẽ có kết cục tốt, phản giả cho dù bất đắc dĩ, không chết cũng bị thương. Nếu phản giả có thể vượt qua mọi chuyện, không phải chuyện xưa sẽ rối loạn. Giống như giáo chủ Ma giáo nếu giết sạch người trong võ lâm, đừng nói là triều đình, ngay cả thiên đạo cũng nhìn không được....
Bách Lý Kiêu thu hồi tầm mắt, trong mắt đen tối cuồn cuộn.
- “Chủ giả”, “Phản giả“....”Vai chính”, “Vai ác“.
Mấy chữ này như cự thạch nhấc lên sóng gió.
Tô Mã bất mãn nói:
- Câu chuyện này một chút ý tứ đều không có, nếu ta là hồ ly tinh kia, thế nào cũng phải đập thư sinh kia, nhổ sạch râu lão đạo kia.
Bách Lý Kiêu lấy lại tinh thần, hắn nhìn Tô Mã.
- Nếu ngươi là nàng kia, ta cũng không phải là thư sinh kia.
Tô Mã sửng sốt một chút, nàng đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Ngươi muốn làm lão đạo sao? Ta không thích người có râu.
Bách Lý Kiêu nắm chặt tay nàng, nói:
- Ta chỉ là Bách Lý Kiêu.
Hai người ra khỏi thành, Bách Lý Kiêu đỡ nàng lên ngựa, Tô Mã nghĩ mới rời khỏi Luyện Nhận Cốc, hướng này không phải trở về Vô Thượng Phong, vì thế hỏi:
- Công tử, chúng ta đi đâu?
Bách Lý Kiêu nói:
- Liệt Hỏa sơn trang.
Tô Mã:
- ?!!