Liệt Hỏa sơn trang cách Phong thành nói gần không gần, nói xa cũng không xa.
Hai người cưỡi ngựa đi ba ngày hai đêm, mới tới nơi.
Hai người xuống ngựa, Tô Mã uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Bách Lý Kiêu.
Dọc theo đường đi hắn rất ít nói chuyện, khi tới Liệt Hỏa sơn trang vẫn chưa có phản ứng rõ ràng, Khiến nàng không thể đoán được tâm tư của hắn.
Dừng một chút, hỏi:
- Công tử, ngươi tới nơi này là muốn tìm Diệp Chấn Thiên sao?
Bách Lý Kiêu lắc đầu:
- Không, là Tang Trúc Vân.
Tô Mã cả kinh:
- Tang Trúc Vân?
Nàng có chút chột dạ:
- Ngươi tìm nàng làm gì?
Trước mắt mới biết một phần thôi, Bách Lý Kiêu còn chưa biết quan hệ thật sự giữa hắn cùng Tang Trúc Vân, nếu xuất phát từ phẫn nộ tự tiện tìm Tang Trúc Vân, chẳng may giống trong nguyên tác, không cẩn thận làm ra chuyện gì không nên làm, phải làm sao bây giờ?
Thật vất vả mới có cơ hội đền bù, nàng không muốn hắn lại thừa nhận thống khổ một lần nữa.
Nàng suy nghĩ, cảm thấy muốn tránh khỏi bi kịch, chỉ có thể khiến hắn biết được chân tướng. Hay là nàng đem quan hệ giữa hai người nói cho Bách Lý Kiêu biết...
Nếu nàng nói thẳng, lại khiến hắn hoài nghi, phải làm sao bây giờ.
Hay là, dùng ám chỉ?
Nàng khụ một tiếng, làm bộ tùy ý mở miệng:
- Công tử, thật ra ta phát hiện lá thư kia cũng không phải đơn giản như vậy. Năm đó...
- Chuyện năm đó không cần định luận, tự ta đi hỏi.
Bách Lý Kiêu đánh gãy lời nàng.
Tô Mã nuốt xuống nửa câu sau, nhỏ giọng nói:
- Vậy cũng phải cẩn thận một chút, dù sao Diệp phu nhân cũng là trưởng bối...
Bách Lý Kiêu giơ tay, phất sợi tóc trên mặt nàng:
- Có câu này của ngươi, ta sẽ kính nàng ba phần.
Tô Mã nói:
- Ta thấy nàng dung mạo tuyệt mỹ, nghe nói lúc tuổi trẻ cũng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, người thấy liền sinh hảo cảm, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
Tang Trúc Vân danh xưng là “Võ lâm đệ nhất mỹ nhân” cũng không phải tùy tiện nói bừa. Năm đó dựa vào mỹ mạo lại có thể vang danh giang hồ, được coi là “Trúc tiên“.
Tới giờ diện mạo thanh lệ thoát tục vẫn còn, trách không được sẽ làm Diệp Chấn Thiên, Bách Lý Nhất Hải cùng Ngô Nham thần hồn điên đảo.
Nhưng nhìn kỹ, Bách Lý Kiêu cũng có vài điểm giống nàng.
Tỷ như chiếc mũi thẳng, tỷ như da thịt trắng nõn, lại tỷ như cặp mắt trong suốt, nhìn như đa tình thật ra lại lạnh lẽo.
Thời gian dài như vậy vẫn không ai phát hiện ra, một là không có ai liên tưởng đến hai người này. Hai là Bách Lý Kiêu khí chất quá lạnh băng, cho nên đại đa số đều bị khí thế của hắn uy hiếp, không dám trực diện quan sát dung nhan.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng.
Tô Mã bị hắn nhìn đến tê dại cả người, cảm giác không được tự nhiên.
- Ngươi nhìn ta làm gì, có chỗ nào không thích hợp sao?
Bách Lý Kiêu không nói, Tô Mã thấy hắn trầm mặc, không khỏi nói thầm:
- Sao ngươi vẫn luôn như vậy, có gì không thể nói thẳng, cứ để ta suy đoán lung tung.
Bách Lý Kiêu nói:
- Không bằng ngươi.
Không bằng nàng? Cái gì không bằng nàng? Tô Mã suy nghĩ, là tuổi hay là thân phận...... Cũng không phải, chẳng lẽ là...”Mỹ mạo”?
Tô Mã:
- ...
Nàng đột nhiên cúi đầu, cảm giác gió lạnh cũng không thổi được nhiệt độ trên mặt.
Sao lại nói những lời này, trách không được có người nói thú được tức phụ liền quên nương...
...Phi phi phi! Nàng không có nói nàng là tức phụ!
Bách Lý Kiêu đeo mặt nạ bạc lên mặt, che khuất khóe miệng hơi cong.
Ban đêm, Bách Lý Kiêu mang theo Tô Mã nhảy lên nóc nhà sơn trang.
Tô Mã biết nàng võ công thấp hèn, không cẩn thận liền kéo chân sau, vì vậy ghé vào mái ngói không dám động đậy.
Bách Lý Kiêu ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
- Chớ sợ.
Hắn nhấc một mái ngói lên, nhìn trong phòng ánh đèn mông lung, có ám hương đánh úp lại.
Tiểu nha hoàn đi đến bên người phụ nhân, giúp nàng tháo xuống châu ngọc trên tóc:
- Phu nhân, lão gia cùng công tử đã đi một tháng vẫn chưa trở lại.
Phụ nhân nhìn gương đồng khẽ nhíu mày:
- Minh nhi là bất đắc dĩ, ta không trách hắn. Diệp ca hàng năm ở bên ngoài, ta đã thành thói quen…
Người này chính là phu nhân của Diệp Chấn Thiên, mẫu thân của Diệp Minh...Tang Trúc Vân.
Tuy nói không để ý, nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ có giấu cũng giấu không được.
Tiểu nha hoàn dùng lược chải qua tóc đen của nàng, oán giận:
- Còn không phải vì cái gì Bách, Bách Lý Kiêu, nếu không phải vì hắn, lão gia cần gì phải hối hả ngược xuôi, công tử sao phải bỏ mạng ở thiên nhai.
Sắc mặt Tang Trúc Vân biến đổi. Vội đứng lên đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó vội đóng lại cửa sổ lại, nói:
- Nói cẩn thận.
Tiểu nha hoàn nhíu mày:
- Nơi này trừ sơn trang chúng ta ra, đâu có người khác, có gì phải sợ a.
Tang Trúc Vân thở dài, nhẹ giọng nói:
- Hiện giờ Minh nhi vì thần kiếm bị người trong giang hồ ghét hận, không thể không trốn tránh. Lão gia vì phản kháng Vô Thượng Phong hối hả ngược xuôi. Ngươi thật cho rằng sơn trang chúng ta có thể bình yên vô sự sao?
Tiểu nha hoàn có chút mờ mịt.
- Không chỉ Vô Thượng Phong, còn có võ lâm các phái, đều vì thần kiếm nhìn chằm chằm vào chúng ta, không biết thế lực lớn cỡ nào.
Tiểu nha hoàn sắc mặt trắng bệch, vội lấy tay che miệng.
Tang Trúc Vân thấy thế, an ủi nàng một chút. Sau đó cúi đầu nhìn bụng của mình, đầu ngón tay mềm nhẹ, trên mặt tràn đầy ý cười ôn nhu:
- Ngươi chớ sợ, chỉ cần an tâm ở trong trang, bọn họ sẽ không dám vọng động. Chúng ta chờ Diệp ca cùng Minh nhi trở về là được...
Ánh nến nhảy lên, sắc mặt nàng tràn ra ôn nhu cùng thỏa mãn.
Tô Mã nhìn nàng, đột nhiên toát ra một ý tưởng: Tang Trúc Vân có thai...
Nhưng trong nguyên tác không nhắc tới chuyện này. Chẳng lẽ là do tác giả cảm thấy không quan trọng, cho nên lược bỏ?
Nàng càng nghĩ càng thấy có chuyện như vậy, tác giả này trừ nam nữ chủ ra, tất cả vai phụ hỉ nộ ái ố đều không nằm trong phạm vi suy xét của nàng, chuyện Tang Trúc Vân mang thai không ảnh hưởng tới cốt truyện, nên sẽ không miêu tả.
Chỉ là Bách Lý Kiêu…… Không biết ở trong nguyên tác sau khi Bách Lý Kiêu biết được chân tướng sẽ đau đớn thế nào...
Nàng phức tạp nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu rũ mắt nhìn vào trong phòng, cho dù ánh nến ấm áp cũng không ánh tới đáy mắt.
Tô Mã suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói cho hắn biết chuyện này, vì thế túm tay áo của hắn.
Bách Lý Kiêu lấy lại tinh thần, quay đầu lại.
Tô Mã gian nan dịch đến bên tai hắn, nói:
- Ta hoài nghi Diệp phu nhân có thai.
Bách Lý Kiêu ánh mắt chợt lóe, hắn vừa muốn nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi, che miệng Tô Mã lại.
Nơi xa, có hắc ảnh như ác điểu trong rừng nhảy lên xuống, nháy mắt liền đến sơn trang.
Người này như không nhìn thấy Bách Lý Kiêu, cũng đứng trên nóc nhà, nhấc một mái ngói, dưới ánh đèn, trong mắt sát khí bốn phía.
Tô Mã cả kinh, dùng ánh mắt ý bảo Bách Lý Kiêu:
“Người này tới giết Diệp phu nhân?”
Bách Lý Kiêu gật đầu, lại hơi lắc đầu.
Là tới vì Tang Trúc Vân, nhưng nhìn dáng vẻ không phải tới giết nàng.
Người nọ từ trong lòng móc ra một ngân châm, ngân châm trong bóng đêm lóe lam quang.
Tô Mã cả kinh.
Trên châm có độc!
Nàng vội túm tay áo của hắn.
Hắn nắm tay nàng, muốn nàng tạm thời đừng nóng nảy.
Nơi xa, hắc ảnh híp mắt, nhắm về phía Tang Trúc Vân vung tay lên.
Chính là lúc này!
Bách Lý Kiêu như là một con báo đen, lại như một con hùng ưng, nhảy dựng lên, nháy mắt đến trước mắt người nọ.
Hắc ảnh kia còn không kịp phản ứng, trước mắt kiếm quang chợt lóe, đã bị cắt cổ.
Bách Lý Kiêu vừa muốn thu kiếm, lỗ tai vừa động.
Hắn quay đầu lại, vừa lúc thấy sau lưng Tô Mã, có hắc ảnh lén lút tiếp cận, lưỡi đao lạnh băng treo trên đỉnh đầu nàng.
Hắn nhíu chặt mày:
- Tô Yêu!
Tô Mã liền phản ứng, nàng theo bản năng xoay người, người nọ vung trường kiếm vào hư không, chém xuyên vào mái ngói.
Tô Mã nghĩ mà sợ không thôi.
Thấy Tô Mã bình yên vô sự, người nọ ánh mắt tàn khốc, định bỏ chạy.
Nhưng lại chậm, Bách Lý Kiêu giơ tay, trường kiếm đâm thủng ngực hắn.
Hắc ảnh quơ quơ, ngã xuống mái ngói, chỉ nghe rầm rầm tiếng vang, mái ngói theo vết nứt rách nát, thi thể lộn nhào xuống đất.
Tô Mã bị lệch thân thể sang một bên, cũng trượt đi xuống.
Nàng theo bản năng muốn kêu Bách Lý Kiêu, lại nhớ nơi này là Liệt Hỏa sơn trang, nếu bại lộ thân phận của Bách Lý Kiêu sẽ rất phiền toái. Vì thế nàng nhắm chặt miệng, nhắm mắt chờ đợi đau đớn kéo đến, không ngờ quanh người ấm áp.
Một lát, liền rơi xuống đất.
Nàng kinh ngạc mở mắt, Bách Lý Kiêu nhíu mày nhìn nàng, hơi thở hơi loạn:
- Không sao chứ?
Tô Mã còn chưa lấy lại tinh thần:
- Không, không sao.
Bách Lý Kiêu hỏi một câu, đột nhiên ngẩng đầu.
Trước giường, tiểu nha hoàn đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cơ hồ sắp ngất đi.
Chỉ có Diệp phu nhân, nàng không nhanh không chậm phủ thêm áo ngoài, coi như không thấy thi thể dưới đất, nhìn Bách Lý Kiêu hơi mỉm cười:
- Ta nhớ các ngươi, các ngươi chính là đôi tiểu phu thê, lần trước bên ngoài Phong thành đã cứu ta.