Bách Lý Kiêu gật đầu:
- Diệp phu nhân.
Tô Mã sững sờ: Cái gì mà tiểu phu thê...
Còn nữa Bách Lý Kiêu gật đầu cái gì, không thấy bị gọi là “Tiểu phu thê “Sao?
Nàng sắc mặt ửng đỏ, nhìn hắn mặt mày lãnh đạm, lúc này lên tiếng có vẻ nàng rất để ý, nàng bẹp bẹp miệng, ở trong lòng hắn quắc quéo ngón tay.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng buông nàng xuống.
- Vừa rồi bị thương sao?
Tô Mã lắc đầu.
Hắn vẫn không yên tâm, nhìn nàng một lượt.
Thấy hai người như vậy, không biết Trúc phu nhân nghĩ tới cái gì sắc mặt có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, gia đinh ngoài cửa nghe thấy thanh âm, cuống quít vọt vào, thấy thi thể dưới đất cùng hai người xa lạ, lập tức kinh hãi:
- Phu nhân! Người không sao chứ?
Sắc mặt Tang Trúc Vân có chút trắng, nhưng vẫn trấn định.
- Không sao.
Nàng trấn an mọi người, sai gia đinh kéo thi thể đi, sau đó để mọi người rời khỏi phòng.
Bọn gia đinh có chút đề phòng nhìn Bách Lý Kiêu, nhưng ngại với Tang Trúc Vân, không tình nguyện rời khỏi:
- Phu nhân, chúng ta ở bên ngoài, nếu có chuyện gì, người kêu một tiếng chúng ta lập tức tiến vào.
Tang Trúc Vân bất đắc dĩ xua tay.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tang Trúc Vân trịnh trọng cúi thấp người:
- Đa tạ ân cứu mạng của hai vị.
Tô Mã nghiêng người tránh lễ này, túm áo Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu gật đầu một cái:
- Chuyện nhỏ không tốn sức, Không cần khách khí.
Tang Trúc Vân lắc đầu:
- Đối với nhị vị mà nói là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng đối với sơn trang chúng ta chính là thiên đại ân tình. Gần đây không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào sơn trang, đêm nay không biết người phương nào phái tới, cũng không thoát được những kẻ mơ ước thần kiếm, nếu ta xảy ra chuyện, không biết sẽ mang đến cho Minh nhi cùng Diệp ca bao nhiêu phiền toái…
Nói xong, Tang Trúc Vân ngẩng đầu:
- Gặp một lần các ngươi cứu ta một lần, ta còn chưa đáp tạ các ngươi, không ngờ đêm nay lại được các ngươi cứu một lần nữa, ta thật sự không có gì báo đáp.
Tô Mã vừa định nói vài lời khách sáo, muốn nàng không cần để trong lòng, Bách Lý Kiêu liền nói:
- Diệp phu nhân, chúng ta cùng những hắc y nhân xuất hiện trong sơn trang, cùng thuộc về khách không mời mà đến, người cảm kích quá sớm.
Tô Mã:
- …
Này cũng quá trắng đi.
Sắc mặt Tang Trúc Vân lập tức trắng bệch, nàng lui về phía sau một bước, cũng không quá hoảng loạn:
- Xin hỏi nhị vị thiếu hiệp, đêm khuya ghé thăm sơn trang, là vì chuyện gì?
Bách Lý Kiêu sắc mặt lãnh đạm:
- Cũng giống những hắc y nhân kia, đều vì thần kiếm mà đến.
Tô Mã sửng sốt, thầm nghĩ Bách Lý Kiêu đang nói dối, chỉ là người này có gì cũng không chịu nói rõ, khiến nàng không đoán được ý đồ của hắn.
Lúc này Tang Trúc Vân cũng không biết nên khẩn trương, hay nên thở nhẹ một hơi, người tới đã nói rõ mục tiêu, nàng sẽ có cách ứng đối:
- Thần kiếm không ở sơn trang, ngươi ở trong giang hồ cũng đã biết, đã bị nhi tử của ta mang đi...
Bách Lý Kiêu:
- Phu nhân không sợ ta giống bọn họ bắt người uy hiếp Diệp Minh sao?
Tang Trúc Vân cười:
- Nếu ngươi muốn làm như vậy, cần gì phải nhiều lời?
Bách Lý Kiêu trầm mặc.
Tang Trúc Vân nói:
- Người tới đều là khách, huống chi nhị vị đã hai lần cứu mạng ta, trừ thần kiếm ra, bất luận là yêu cầu gì, ta cũng sẽ tận lực đáp ứng.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, như lâm vào lưỡng nan.
Tang Trúc Vân cười:
- Như vậy đi, sắc trời đã tối, sao nhị vị không ở lại chỗ này một đêm, ta sẽ chiêu đãi nhị vị, báo đáp ân cứu mạng.
Bách Lý Kiêu miễn cưỡng đáp ứng.
Ra cửa, hai người đi theo nha hoàn đến một gian phòng, đợi người bên ngoài đi hết, lúc này Tô Mã nhịn không được ép hỏi:
- Ta thấy ngươi muốn thần kiếm là giả, muốn quang minh chính đại ở lại đây mới là thật.
Bách Lý Kiêu đổ một ly trà, nói:
- Chuyện năm đó rắc rối phức tạp, tùy tiện hỏi sẽ rút dây động rừng, ta phải tự mình xem xét.
Tô Mã thở dài một hơi, vốn dĩ Bách Lý Kiêu trời sinh tính cẩn thận, nhìn lá thư kia liền biết hơn hai mươi năm sống trong lừa dối, vì vậy càng không tín nhiệm bất kỳ ai.
Dù hiện tại hắn có ép hỏi Tang Trúc Vân, chỉ sợ sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Hắn có thể tin tưởng, cũng chỉ có chính mình.
Không, thật ra còn có một người.
Tô Mã nghĩ đến đây, nội tâm mừng thầm, ngồi đối diện hắn:
- Công tử, sao ngươi lại đem này đó nói cho ta biết, ngươi không sợ ta nói bí mật của ngươi cho người khác sao?
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh nhìn về phía đối phương, tràn ngập khát vọng đều là đối phương nói “Tin nàng”.
Bách Lý Kiêu cố ý thong thả hỏi:
- Ngươi sẽ sao?
Tô Mã lập tức nói:
- Đương nhiên không!
Như muốn cường điệu những lời này rất đáng tin cậy, bổ sung nói:
- Tuy bọn họ đều nói nữ nhân Vân Hoan tông vô tình nhất, các nàng am hiểu dùng mỹ mạo cùng thân thể mê hoặc nam nhân, sẽ không lưu một chút cảm tình. Nhưng ta...
Nàng chưa nói xong, hắn đột nhiên nâng mắt:
- Ngươi còn tiếp cận nam nhân khác?
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Tô Mã bị vẻ mặt của hắn dọa rồi. Cái gì mà nam nhân khác, nàng nói nàng tiếp cận nam nhân khác khi nào?
Sắc mặt hắn như có như không, ý cười biến mất, hắn đứng dậy tới gần, thanh âm trầm thấp:
- Ngươi đã từng cận người khác giống như tiếp cận ta?
Tô Mã bị hắn nhìn đến cả người căng thẳng.
Nàng tiếp cận vô số nam nhân, mỗi một lần làm nhiệm vụ, chỉ cần cười một cái, mục tiêu bị công lược không ai không ngày nhớ đêm mong.
Nhưng nếu nói chính thức dùng tình cảm, dùng thân thể câu dẫn thật sự chỉ có một mình Bách Lý Kiêu.
Nàng chỉ sững sờ trong nháy mắt, sắc mặt Bách Lý Kiêu khẽ biến, Tô Mã có loại ảo giác đang ở trong núi đao biển lửa, ở bên người hắn một thời gian dài như vậy, nàng đã rèn luyện ra bản năng cầu sinh tồn:
- Không có! Từ đầu tới cuối chỉ có một mình người!
Hắn híp mắt nhìn nàng.
Tô Mã trừng mắt, biểu hiện chân thành:
- Thật sự, ngươi tin ta. Người ta câu dẫn chỉ có một mình ngươi.
…hic, sao nàng lại phải nói lời không biết thẹn như vậy!
Ngay cả câu dẫn cũng nói ra được!
Nghĩ đến cũng thật chua xót, nàng là Mary Sue rốt cuộc đã tạo ra nghiệt gì, lại phạm vào tay hắn.
Hiện tại còn phải tỏ lòng trung thành chỉ câu dẫn mình hắn, nàng thật sa đọa...
Ánh mắt Bách Lý Kiêu rút đi đen tối, hắn nhắm mắt, sau một lúc lâu thanh âm bình tĩnh trở lại:
- Ngươi đã nói không, ta tin ngươi.