Lúc Tông chủ tới nơi, Vãn Mị đã giao cho quỷ y, thần sắc quỷ y đạm nhiên, cũng nói Vãn Mị sẽ không có trở ngại.
Tông chủ liền thở phào nhẹ nhõm.
Trò khôi hài này kinh động không ít người, Cung thúc vội vàng đi tới, chào hỏi cùng tông chủ, tốt xấu gì cũng coi như bình ổn một trận tranh chấp.
Vãn Nhu thấy mọi người ở đây, không dám làm càn, sau khi trở lại phòng, giận trách:
- Lúc đầu còn tốt đẹp, vậy mà người này không nói tiếng nào, muốn xuống tay liền xuống tay.
Nói xong, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, rồi thấp giọng nói:
- May là sư tỷ có nội công hộ thể, nếu không sẽ vứt mạng ở nơi mà chim không thèm ỉa.
Tông chủ cũng hơi kinh hãi. Nàng còn nghĩ là dù Bách Lý Kiêu rất hung tàn, thì vẫn là một người nam nhân. Chỉ cần là nam nhân tránh sao thoát ôn nhu hương, Vãn Mị như hoa như ngọc, vậy mà đối phương lại xuống tay không chút do dự.
Là hắn quá mức tuyệt tình, hay là chướng mắt Vãn Mị?
Tông chủ trầm mặc một lúc lâu, hơi nâng mắt:
- Chuyện hôm nay hoàn toàn vượt ngoài dự đoán. Nhưng chúng ta là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chúng ta tới Vô Thượng Phong là tới quy phục, không phải kết thù. Mị nhi nhặt được mệnh đã rất may mắn, chuyện này không thể nhắc lại.
Dù Vãn Nhu không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu. Nàng rót cho tông chủ một chén nước, nhưng cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan:
- Ta không nghĩ ra, sao hắn không hề do dự liền xuống tay với sư tỷ. Sư tỷ xinh đẹp như vậy, mà hắn lại không hề trìu mến?
Tông chủ nói:
- Bách Lý Kiêu trời sinh tính cẩn thận, sư tỷ ngươi đường đột tiến đến, có lẽ va chạm hắn cũng chưa biết được.
Vãn Nhu nhíu mày:
- Đều là đột nhiên xông vào, sao Tô Yêu lại không có chuyện gì?
Lúc này Tông chủ mới nhớ ra, Vãn Mị cùng Vãn Nhu có thể sống sót trở về, ít nhiều là nhờ Tô Yêu. Nếu không phải nàng cơ trí, thì Vân Hoan tông sẽ mất đi hai đệ tử đắc ý nhất ở nơi này.
Sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, vừa muốn gọi Tô Mã, lại không thấy thân ảnh.
- Tô Yêu?
_____________________________
Tiệc tối đúng hạn cử hành.
Trong Vô Thượng Phong giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng. Bóng đêm cùng sao trời tôn nhau lên thành thú.
Bách Lý Kiêu thay hoa phục chậm rãi đi lên chủ vị, xuyên thấu qua mặt nạ lạnh băng nhìn mọi người ngồi phía dưới, ánh mắt gợn sóng bất kinh.
Hắn không muốn tổ chức tiệc sinh thần, một là chưa tới tuổi làm mạnh tay, hai là hắn không thích ầm ĩ. Chỉ là thuộc hạ nói đây là sinh thần đầu tiên sau khi hắn ngồi lên chủ vị Vô Thượng Phong, vừa giúp trên dưới trong phong dính một chút không khí vui mừng, cũng vừa có thể mời bang chúng lung lạc nhân tâm.
Hắn biết nếu làm phong chủ, không có “Việc tư” nào đáng nói, cũng kệ tùy ý bọn họ đi.
Ánh mắt đảo qua. Những người này phần lớn đều quen thuộc. Ngồi bên trái chính là nhị trưởng lão của Bá Đao môn, phản bội tông môn quy phục hắn. Ngồi gần cửa chính là Âm Dương Sát cô nhi, lúc trước chính đạo ủy thác tới ám sát hắn, bị hắn diệt hơn phân nửa môn phái, giờ chỉ phải kéo dài hơi tàn. Còn có chưởng môn Tà Dương phái, ngày đầu hắn bước lên vị trí phong chủ liền tới kết minh, nhưng tiếu lí tàng đao.
( Yul: “Tiếu Lý Tàng Đao” là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao.)
Những người này ở dưới ánh nến, cười rất thiệt tình thực lòng, chỉ sợ trên mặt mang mặt nạ còn thâm hậu hơn hắn.
Thật thật giả giả, hắn không để bụng. Chỉ ngóng trông vở tuồng sớm lên sân khấu, sau khi xướng ca xong là có thể thanh tịnh.
Hắn hơi nghiêng thân thể, nâng một ngón tay.
Có thuộc hạ đứng dậy, thay hắn nói vài lời khách sáo. Toàn bộ hành trình hắn không nói một lời, cũng không có ai dám dị nghị.
Vãn Nhu đứng phía sau tông chủ Vân Hoan tông, vẫn không thấy Tô Mã đâu, trong lòng lo lắng:
- Không biết Tô Yêu chạy đi đâu. Lỡ chọc phải chuyện gì biết làm thế nào mới tốt?
Tông chủ uống một ngụm trà:
- Thích gây chuyện là ngươi, chứ không phải nàng.
Vãn Nhu khó chịu im miệng.
Dù hai người ngồi trong góc, nhưng dưới đèn đương nhiên thấy mỹ nhân. Bên cạnh có một hòa thượng thân khoác áo cà sa đi lại đây. Tuy là hòa thượng, nhưng thân hình cực đại, vạt áo mở rộng lộ ngực lộ nhũ, cười đầy ý dâm tà. Người này trên giang hồ nổi danh là “Thải âm bổ dương” Không Sắc hòa thượng.
- Vãn Ngọc tông chủ, đã lâu không gặp
Tông chủ...Vãn Ngọc quen biết hòa thượng này. Ngày thường khuôn mặt bình tĩnh tự giữ, lúc này lại xuất hiện một tia oán trách:
- Không Sắc hòa thượng, sao ngươi cũng ở đây?
Không Sắc vỗ về cái bụng, cười:
- Sinh thần của tân phong chủ Vô Thượng Phong, sao ta có thể không tới?
Nói xong, tầm mắt chuyển hướng tới Vãn Nhu:
- Cô nương này là ngươi mang đến?
Vãn Ngọc nói:
- Thế nào?
Không Sắc liếc nhìn Vãn Nhu một cái, tầm mắt dính nhớp, giống như đã liếm một vòng. Trong lòng Vãn Nhu chán ghét, nhưng nàng ra đời làm nhiệm vụ nhiều năm, đã luyện tới công phu mặt không đổi sắc, thậm chí còn hơi hơi mỉm cười.
Không Sắc nói:
- Thật đúng là quốc sắc thiên hương. So với đám nữ nhân mà lão quái Bá Đao môn mang đến còn mỹ hơn nhiều.
Vãn Ngọc nhướng mày:
- Bá Đao môn? Bọn họ cũng mang nữ nhân tới đây?
Không Sắc nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, thấp giọng nói:
- Này không cần nghĩ cũng là đương nhiên. Hiện giờ Bách Lý Kiêu là tân phong chủ Vô Thượng Phong. Có thể đối đầu với muôn vàn chính đạo lại không rơi xuống thế hạ phong. Có người nói, hắn có thể tái hiện 50 năm trước, Vô Thượng Phong xưng bá võ lâm, cũng có người nói hắn là nghé con không hiểu sự đời, không đắc ý được mấy ngày.
Nói xong, nhíu mắt lại:
- Có quan vọng, đương nhiên có đầu cơ. Nếu muốn trói định quan hệ bền chắc với một người nam nhân, trừ ích lợi ra, chính là nữ nhân.
Vãn Ngọc phủi tay đối phương khỏi người nàng:
- Nói như vậy, có phải người Bá Đao môn mang đến ngươi đã xem qua?
Không Sắc tiếc nuối thu hồi tay:
- Nơi nào có nữ nhân sao thiếu được hòa thượng ta.
Hắn chép chép miệng, như còn dư vị:
- Đẹp thì đẹp đó, nhưng không có linh hồn. So với tông chủ...
Nhướng mày cười:
- Càng kém xa.
Nàng nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, lần này thật sự sai lầm mất đi cơ hội tốt. Nếu không phải Vãn Mị hành động thiếu suy nghĩ, thì bọn người Bá Đao môn sao có thể nổi bật.
Nàng nghĩ thầm muốn để Tô Yêu cùng Vãn Nhu lên đài, nhưng lại kiêng kị Bách Lý Kiêu lãnh tính, sợ chết đi hai đệ tử.
Trong lòng Vãn Ngọc tiếc nuối, nhưng nghĩ người Vân Hoan tông còn câu không được, huống chi là nữ tử Bá Đao môn có “Tư sắc thường thường”?
Nàng nhấp một ngụm trà, nghe bên tai là tiếng đàn sáo, không khỏi cười.
Tiếng đàn sáo lả lướt, ngồi ở đây có ai không phải là ác lãng quay cuồng, bể dục trầm luân, dần dần nghe một đám hung thần ác sát, mỉm cười vuốt mông ngựa, có chút không kiên nhẫn.
Nhị trưởng lão Đồ Thanh của Bá Đao môn thấy thời cơ đã đến, đắc ý đứng lên:
- Phong chủ, các vị. Sinh thần là đại hỉ, có rượu có đồ ăn, nếu không có mỹ nhân, chẳng phải mất hứng? Kẻ hèn này mang đến một nữ tử, giỏi ca múa, vọng các vị xem xét, hiến một vũ điệu.
Hắn mong đợi nhìn về phía Bách Lý Kiêu, Bách Lý Kiêu thưởng thức ly rượu, đầu ngón tay ngọc bạch, trong mắt mát lạnh, như không hề hứng thú.
Đồ Thanh xuống đài không được, may là mọi người đã sớm kìm nén không nổi, phụ họa vài câu. Lúc này mới giương cao gương mặt tươi cười, vỗ vỗ tay.
Nghe nói có mỹ nữ trợ hứng, mọi người hô hấp thô nặng lên. Lại thấy thanh nhạc vang lên một lúc lâu, cũng không thấy thân ảnh nào xuất hiện, chưởng môn Tà Dương phái dựa lưng vào phía sau, liếc nhìn Đồ Thanh:
- Đồ trưởng lão, ngươi tìm nữ nhân chẳng lẽ vì sợ uy danh của phong chủ, nên không dám hiện thân.
Lời này vừa ra, mọi người trong phòng cười vang, ngay gần cửa có người đang dựa cửa ôm bầu rượu, cười nói:
- Tưởng tượng bên ngoài cửa có một nữ tử run bần bật không dám tiến vào, tâm bản công tử muốn hóa nước.
Vãn Nhu khinh miệt cong khóe môi.
Sắc mặt Đồ Thanh đỏ lên:
- Ngươi!
Hắn định tức giận, lại ngại Bách Lý Kiêu đang ở đây, không dám hành động thiếu suy nghĩ, gân xanh nổi đầy trán, cắn răng nói:
- Câm miệng chó ngươi lại.
Ngay lúc trong phòng một mảnh ầm ĩ, Bách Lý Kiêu hơi nâng mắt. Hắn buông ly rượu, đang định giơ tay, đột nhiên ngừng lại.
Không biết khi nào, trong phòng tiến vào một trận gió. Gió này mang theo sương hàn bên ngoài, lại mang theo tuyết thấm hương hồng mai, khiến người nghe thấy liền chấn động, đợi hương khí kia chui vào mũi, lại biến thành một cổ huân nhiên say lòng người.
Người đứng gần cửa, uống ướt vạt áo, nghiêng ngả lảo đảo nói:
- Đồ trưởng lão, ngươi nói mỹ nhân đâu? Sao ta không thấy?
Người này chính là thiếu chủ Ly Nguyên của Âm Dương Sát, toàn bộ Âm Dương Sát đã bị Bách Lý Kiêu giết sạch. Hắn vì bảo mệnh không thể không ở Vô Thượng Phong làm con rùa tham sống sợ chết. Có lẽ vì uống nhiều, trong lòng phẫn uất bất bình, dần dần có chút phóng đãng.
Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn bạch quang chợt lóe, đột nhiên lảo đảo tiến vào một mùi thơm ngào ngạt, bên tai truyền đến thanh âm, như hàm chứa đường:
- Ngươi muốn gặp ta?
Hắn sửng sốt, mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt sáng. Cặp mắt kia giống như sáng sớm sau cơn mưa, đào hoa mới nở. Ướt áp mang hơi nước, hàm chứa hồng liên.
Ly Nguyên hơi giật mình, đột nhiên tỉnh rượu.
Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, thấy nàng kia một bộ tuyết trắng, trừ cổ cùng với tứ chi ra không lộ chút da thịt nào. Dù da thịt che lấp bên trong, nhưng càng liêu nhân điên cuồng.
Nàng lẳng lặng đứng ở đó, không biết khi nào xuất hiện, lại như nguyệt tiên hạ phàm, nháy mắt đoạt đi tất cả chú ý.
Trong tiếng hít thở đình trệ, có thể nghe rõ ràng thanh âm nuốt nước miếng:
- Cô nương này là, là ai?
Vãn Ngọc nhíu mày, Vãn Nhu giật mình ngây ngốc:
- Nàng, nàng không phải...Tô Yêu?
Ánh mắt Tô Mã vừa chuyển:
- Làm sao, các ngươi kêu ta tới đây, rồi lại không nhận ra?
Đồ Thanh cũng sửng sốt, hắn...Hắn mang đến cô nương không phải người này, nào có mỹ như vậy?
Tô Mã xoay tròn làn váy, đột nhiên rút ra một thanh trường kiếm, mọi người kinh hô đang định tiến lên, lại thấy nàng dùng mũi kiếm nâng cằm Ly Nguyên:
- Hắn là người muốn gặp ta nhất, ta liền tới.
Nói xong, mũi kiếm vừa động, chậm rãi xuống phía dưới.
Ly Nguyên rung động yết hầu, hắn cảm giác cổ áo bị đẩy ra, mũi kiếm cắt qua làn da, trong đau đớn có một cổ nóng bỏng bí ẩn dâng lên.
Máu tươi theo mũi kiếm thâm nhập cổ áo, hắn cảm giác mũi kiếm chỉ thẳng ngực...Đột nhiên chợt lạnh.
Bị mũi kiếm chỉ thẳng trái tim, đối với với Ly Nguyên mà nói lại không phải là lần đầu tiên. Nhưng hắn hoàn toàn không sợ, trong lòng đều là lửa nóng, còn có hương thơm ngào ngạt gần trong gang tấc lại không bắt được.
Lúc đang mơ màng hồ đồ, hắn nghe nữ nhân kia nhướng mày cười:
- Đừng sợ, ta chỉ muốn nhìn một chút tâm của ngươi rốt cuộc hóa nước hay không hóa...
“Ầm vang” một tiếng, Ly Nguyên ngã ngồi xuống đất, trong miệng không ngừng nỉ non:
- Hóa, hóa...
Lúc này, đàn sáo lại nổi lên, vẫn không ngăn được tiếng hít thở nặng nề của mọi người.
Tô Mã cầm trường kiếm đi lên phía trước, xoay người đến trước mặt chưởng môn Tà Dương phái:
- Chưởng môn, có thể cho mượn một ly rượu?
Chưởng môn run rẩy đầu ngón tay đưa ly rượu ra, mũi kiếm trong không trung họa ra một hình cung, quét đi ly rượu, trượt theo thân kiếm, tựa như lướt qua da thịt thiếu nữ ngừng ở giữa.
Tô Mã quét ngang mũi kiếm, hơi cúi đầu. Môi đỏ khẽ cong, hàm răng khẽ cắn, cắn ly rượu.
Dưới ánh nến, môi đỏ như lửa, cánh môi dính rượu quyến rũ mê người, mọi người hô hấp cứng lại.
Tô Mã bắt lấy ly rượu, mũi kiếm vừa chuyển, lại như vô tình xẹt qua cổ, phá một nút thắt.
Nút thắt bị phá mở, giống như bạch mai mới nở, hương thơm ở cổ áo thấm ra. Trong đại sảnh tiếng hít thở hết đợt này đến đợt khác, Tô Mã hồn nhiên như không biết.
Nàng nâng tay bỏ kiếm vào bao:
- Các vị. Hôm nay ta phụng mệnh tới trợ hứng. Trợ lại không phải trợ các vị...
Nàng thẳng tắp nhìn về phía chủ vị.
Lúc này mọi người mới biết, cô nương này hướng về Bách Lý Kiêu.
Chưởng môn Tà Dương phái thấp giọng nói:
- Đồ trưởng lão, lần này ngươi đã lập công!
Trong lòng Đồ Thanh “Ngọt” khôn kể, đành phải cười tủm tỉm gật đầu.
Tô Mã cầm ly rượu, nâng mắt nhìn về phía Bách Lý Kiêu. Khuôn mặt của đối phương ở dưới ánh nến càng hiện lạnh lẽo, khóe miệng nàng mỉm cười, hoàn toàn không sợ.
Mũi chân nhẹ điểm, nàng ngưỡng cằm từ từ đi tới. Làn váy uốn lượn, nhẹ quét gạch đá bạch ngọc, khiến cầu thang lạnh băng như nhiễm kiều diễm. Ly rượu đong đưa, rượu khẽ liếm vệt đỏ trên thành ly.
Như lòng bàn chân sinh liên( hoa sen), đi đến đâu cũng lưu lại hương thơm, trong tiếng đàn sáo, nàng càng ngày càng gần Bách Lý Kiêu.
Đối phương cao cao tại thượng, trong ánh nến, tóc đen huyền y, ưng trang trên người như tùy thời vỗ cánh sắp bay. Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt đen tối, cũng không rõ ràng.
Khóe miệng nàng hơi cong lên, mũi chân đặt lên bậc thang cuối cùng, đứng trước mặt hắn:
- Phong chủ.
Nàng khẽ mở môi đỏ:
- Có muốn uống ly rượu này?
Tuy trong đại điện ăn uống linh đình, nhưng không ai không nín thở chú ý tới nơi này. Bách Lý Kiêu nâng mắt, đầu ngón tay buông xuống. Hắn nhìn nàng, dường như đầu ngón tay hơi hơi động.
Trong lòng Tô Mã nhảy dựng, lúc nghìn cân treo sợi tóc, nàng xoay người, ngồi vào lòng đối phương.
Đại sảnh bỗng chốc cả kinh. Mọi người làm bộ làm tịch vẫn không che giấu được kinh ngạc nhìn về chủ vị.
Không chỉ mọi người, ngay cả Bách Lý Kiêu cũng có chút kinh ngạc.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, môi nhấp thành một đường.
Tô Mã nằm trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập gần trong gang tấc, âm thầm thở ra một hơi.
Vừa rồi thật là tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, hiện tại chỉ sợ đã là một khối thi thể. Chỉ là Bách Lý Kiêu có thể kinh nhất thời cũng sẽ không kinh một đời. Nàng phải thừa dịp đối phương còn chưa phản ứng, áp dụng bước tiếp theo.
Nàng hít sâu một hơi, hơi hơi nâng mắt, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện hơi thở của hắn mang theo hơi rượu lạnh lẽo, nhưng cũng mang theo men say huân người, Tô Mã chỉ tinh tế ngửi một chút, lại như hôn mê thần chí.
Cố kéo lại lý trí, thanh âm càng thêm mềm mại:
- Phong chủ, sao người không uống rượu, bất mãn gì với ta sao?
Bách Lý Kiêu không nói, tay hắn từ phía sau vòng đến cổ nàng, hơi hơi nâng lên. Tô Mã cảm giác sau cổ lạnh lẽo, theo bản năng mà nghĩ đến thảm trạng của “Tiểu Trác Tử”. Nàng đột nhiên vòng tay ôm cổ đối phương, hơi nâng người lên:
- Hoặc là...Người ngại rượu này uống không ngon?
Thân thể Bách Lý Kiêu cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lạnh lẽo, không kiên nhẫn.
Tay hắn như gông cùm xiềng xích bả vai nàng, định ném nàng văng ra, nàng hơi mỉm cười, thân thể như xà dán lên người hắn. Bên tai là mặt nạ lạnh băng, nàng nhả khí như lan, như muốn truyền độ ấm qua mặt nạ:
- Ta biết người sốt ruột, nhưng đừng thô lỗ như vậy, đêm nay còn dài...
Bách Lý Kiêu quay đầu đi, hai người hô hấp dây dưa, thân thể thân cận.
Trong tiếng ầm ĩ, không thể nghe hai người nói gì, nhưng thấy hai người dây dưa ở bên nhau, thân hình giao điệp, giống như thần tiên quyến lữ.
Vãn Ngọc ngồi phía dưới, vừa lòng gật đầu:
- Không biết vì sao Tô Yêu lại xuất hiện, nhưng thấy tình trạng này, nàng lại có thể dễ dàng thu phục Bách Lý Kiêu, tương lai có thể kế thừa y bát của ta.
Tuy trong lòng Vãn Nhu rất khó chịu, nhưng nhìn thân ảnh đang dây dưa với Bách Lý Kiêu mà vẫn bình yên vô sự, cũng không thể không bội phục.
Người ngoài nhìn là hai người thân mật lưu luyến, nhưng chỉ có Tô Mã biết trong lòng có bao nhiêu khổ.
Tuy tạm thời Bách Lý Kiêu không thể thoát khỏi nàng, nhưng ánh mắt như đao, như đang lăng trì nàng. Nàng giống như nếm mật trên mũi đao.. mỗi lần tới gần, đều kinh hãi không thôi.
Thấy khuôn mặt đối phương rét lạnh, nàng biết hắn thật sự tức giận, vì thế nâng mắt, trong mắt như bị ánh đèn mờ nhạt nhiễm sắc thái, biến thành trong suốt sáng trong. Giống như ánh sáng mặt trời phô diễn trên mặt biển, nháy mắt thiêu đốt hết thảy.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu từ từ tan rã sắc bén, đôi tay như gông cùm xiềng xích cũng bắt đầu lơi lỏng. Hắn như bị đôi mắt nàng hấp dẫn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích đụng nhẹ khóe mắt của nàng.
Nàng thở phào một hơi, xem ra thân thể có kỹ năng có thể dùng, nếu sớm biết dễ như thế, nàng còn hao phí sức lực làm gì?
Nàng ấn tay hắn xuống, dán bên tai hắn nói:
- Đôi mắt này chỉ cho người thích ta nhìn, ngươi...
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cánh tay đau xót, nàng bị quăng ra ngoài. Ngã xuống đất, vẫn chưa kịp phản ứng.
Chung quanh lập tức yên tĩnh.
- Làm sao vậy đây là?
- Mỹ nhân chọc phong chủ sinh khí?
- Phong chủ bất mãn?
Tô Mã lo sợ không yên khẽ ngẩng đầu, ủy khuất nhìn về phía Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu cúi đầu nhìn nàng, trong mắt trong suốt thanh tỉnh, nói:
- Kéo ra.
Mọi người sửng sốt, không dám tin tưởng đã nghe thấy gì. Kéo ra ngoài? Mỹ nữ như thế lại bị kéo ra ngoài? Ngay cả thuộc hạ của Bách Lý Kiêu cũng có chút chần chừ.
Bách Lý Kiêu vừa nâng mắt, trong lòng mọi người run sợ, thuộc hạ chậm rãi đi về phía Tô Mã, nói là kéo thực tế là cẩn thận nâng nàng dậy, đầu ngón tay mềm nhẹ, sợ làm đau nàng.
Bách Lý Kiêu nhìn thấy, hàn khí trên người càng tăng lên.
Tô Mã lảo đảo bị nâng dậy, nàng nhìn Bách Lý Kiêu, thấy đối phương không hề có ý thương tiếc. Nghĩ mình đã chuẩn bị thời gian dài như vậy, nghĩ mình đã chịu đủ loại ủy khuất, trong lòng ức nghẹn, đột nhiên bạo phát:
- Bách Lý Kiêu! Ngươi là vương bát đản!
P/s: Nhớ vote ủng hộ ta nha các nàng.